Chân Linh Cửu Biến

Chương 1332: Nghịch tập chung chiến (tiếp 13)




Chiến! Chiến! Chiến!

Chân Linh Chi Kiếm phun ra nuốt vào kiếm khí cùng tường vân màu vàng tím sau lưng. Mỗi một đạo kiếm khí chém ra, tường vẫn màu vàng tím đều sẽ giữa không trung hóa thành một đạo giao long màu vàng tím thân rắn, móng chim, chân cá sấu, tai bò, râu cá, bờm ngựa. Nó ở giữa không trung thậm chí có thể phát ra tiếng rồng ngầm liều lượng nhào về phía A Tu La đang tới trước mặt Lục Bình.

Đây không phải là “Thanh Giao Nháo Hải Kiếm Quyết”, mà là Lục Bình đang diễn hóa một chữ “Chiến” của Giao đạo nhân thủ thư. Hắn không chỉ là diễn hóa kiểm quyết chiêu thức, mà còn có khí thế, thần vận cùng với hào tính ngàn vạn người đều hướng về ta!

Giao đạo nhân thủ thư, khai thiên truyền thừa, bản mệnh Chân Linh Chi Kiếm, cùng với Lục Bình lòng tràn đầy phiền muộn, đều theo một chữ “Chiến” mà tuyến tiết không còn.

Một con A Tu La, một pháp tướng trung kỳ tu sĩ, tu vi cách xa lại diễn dịch thế cục ngang hàng. Mà hôm nay, theo ba đạo Long chi kiếm khí tung hoành vãng phục, A Tu La không ngờ lại lui!

Vừa lui lui nữa!

Thậm chí thần sắc của A Tu La giật mình, cả kinh rồi lại hoảng sợ!

Ba con giao quái mộ quái dạng từ trong đáy lòng cho A Tu La một loại khủng hoảng. Dường như khoảnh khắc bọn họ xuất hiện sẽ có thể cùng bản nguyên của phương thiên địa này sinh ra một loại công minh kỳ lạ, thậm chí bọn họ xuất hiện đều lộ ra chuyện đương nhiên, thậm chí khoan thai mà đã muộn vậy.

Chỗ kỳ lạ của ba con quái giao là ở chỗ không có người nào nhận ra sự xuất hiện của bọn chúng. Nhưng bọn chúng lại không lộ ra vẻ khác biệt không phù hợp với phương thiên địa này chút nào. Ngược lại cái loại quái dị bởi vì xa lạ mà sinh ra rất nhanh sau đó tiêu tán không còn, tựa hồ lập tức được thấy một loại nhận đồng từ bên trong tới bên ngoài của người bọn họ.

Loại khí thế cảm giác này làm A Tu La vô cùng sợ hãi, làm những người khác làm thấy kỳ lạ, còn với Lâm Vũ lão tổ thì lại là sự chấn động!

Làm Thuần Dương tu sĩ, ông ta có sự nhận biết xác thực hơn đối với phương thiên địa này. Loại nhận biết này đối với những người khác mà nói có lẽ chỉ có thể là một loại bản năng. Nhưng Lâm Vũ lão tổ lại có thể xác thực biết được loại cảm giác này là tới từ thiên địa bàn nguyên thừa nhận, mà chuyện như vậy ông ta từng chính mắt thấy qua.

Đó chính là Thông Thiên kiếm thuật lúc Tiểu Bạch Vũ kiếm phá Ngũ Hành cùng Thổ Linh Tử tế lên Càn Khôn Tửu Đỉnh trong Lạc Tâm sơn cuộc chiến. Mà một dạng của hai loại đồ đó cũng là Lục Đại Thần Khí tham dự khai thiên, trong khi đó một dạng khác chính là Giao đạo nhân vào thời khắc khai mở Đông Hải Tu Luyện Giới đã chôn đoạn kiếm làm mộ rõ ràng đã ẩn giấu Khai Thiên Kiếm Thuật.

Thiên địa đều là bọn họ tham dự khai mở, bọn họ hiển nhiên dễ dàng lấy được sự công nhận bản nguyên của phương thiên địa này hơn!

Mà Lục Bình vào lúc này thi triển ra loại nghịch thiên kiếm thuật có thể lấy yếu thế mà áp chế A Tu La cũng chỉ có thể cùng một loại hình tồn tại. Đó chính là loại kiếm thuật thần thông này đã từng được thi triển trong quá trình khai thiên, là cùng kiểm thuật thần thông của Tiểu Bạch Vũ luyện tập, chính là địa địa đạo đạo Khai Thiên Kiếm Thuật!

Tất cả mọi người đều ở đây chấn động với Lục Bình kiếm thuật thần thông. Lâm Vũ lão tổ chấn động với Lục Bình lại có thể cũng hiểu Khai Thiên Kiếm Thuật, nhưng tất cả mọi người đều bỏ quên một thanh bản mệnh phi kiếm được Lục Bình thao túng!

Chẳng qua là một món Nhất kiếp linh bảo mà thôi, hiển nhiên sẽ không đưa tới sự chú ý của người khác.

Thế nhưng Lục Bình lại biết được hắn thi triển kiếm thuật thần thông cũng chỉ có thông qua Chân Linh Chi Kiếm mới có thể phát huy ra uy lực tăng thêm một bậc áp chế A Tu La.

Ba con giao long, Long Chiến Vu Dã!

Trong nháy mắt Lục Bình đã chưởng khống chỗ tinh túy của bộ Khai Thiên Kiếm Thuật!

Nhưng mặc dù Lục Bình lấy thông ngộ Khai Thiên Thần Thông có thể trong nháy mắt đảo lộn cục diện đại chiến cùng A Tu La, nhưng cuối cùng không thể chém chết một con A Tu La trong thời gian ngắn, dù là nó là A Tu La một mực bị thương.

Lúc này Thiên Phàm, Thiên Tuyết làm gì còn có thời gian chờ đợi?

Trong đầu của Lục Bình đang rỉ máu, hắn làm sao có thể không rõ Thiên Phàm lão tổ thi triển là thần thông bí thuật như thế nào. Loại cách làm lấy tiêu hao sinh cơ đè nén thương thế đề thăng thực lực, kết quả của nó chỉ có một. Đó chính là đại chiến lần này đi qua, số mạng của Thiên Phàm lão tổ chỉ còn lại có một đường vẫn lạc.

Nhưng lúc này không chỉ là Thiên Phàm lão tổ, thần niệm của Lục Bình bao trùm toàn bộ chiến trường, lúc này không kiên trì nổi còn có Thiên Điền. Nguyên vôn Thiên Điền đã có thương trong người vì phòng ngừa con Huyết Tu La trước đó bị Thiên Sơn lão tố đuổi chạy quay người quấy rầy, không thể không quay sang dùng thực lực đánh thật, bây giờ cũng đã nó hết đà. Nếu không phải Thiên Sơn lão tổ sau đó lần nữa dẫn đi con Huyết Tu La đó, mà Lưu Thiên Viễn lại toàn lực liều mình đón đồ được phần lớn thế công của Ngọc Tu La, sợ rằng Thiên Điền sớm đã không kiên trì nổi.

Mặc dù A Tu La bị Lục Bình tạm thời áp chế do Khai Thiên Kiếm Thuật bộc phát trong nháy mắt, nhưng nó tựa hồ hiểu ý tưởng của Lục Bình, trong nháy mắt không ngờ lại bắt đầu toàn lực phòng thủ dâng lên.

Lục Bình rất tinh tường loại phương thức phòng thủ này, đó chính là đeo bám. Toàn bộ thủ đoạn của Lục Bình đeo bám hết thảy trên người của mình. Lục Bình không có thần niệm bao trùm chiến trường, nhưng lúc này vô luận là Thủy U kiếm còn là Thần Ngoại Hóa Thân, thủy chung không cách nào lấy bất kỳ trợ giúp nào của đồng môn tu sĩ bên ngoài chiến đoàn.

Chiếm cứ không chỉ là Lục Bình chú ý, con A Tu La này hiển nhiên cũng chú ý, lúc này kéo không phải chung quy là Chân Linh phái, Thiên Phàm lão tổ lần này dưới A Tu La đã kích rốt cục không kiên trì nội. Ông ta tổn hao tất cả sinh cơ đổi lấy áp chế thương thế thậm chí còn thực lực đề thăng, nhưng dưới thực lực tuyệt đối áp chế, chung quy vẫn không ngăn được loại cục diện một kích một trọng thương.

Sau khi hai người bị A Tu La đánh bay lần thứ năm, Thiên Phàm lão tổ rốt cục ngay cả máu đều phun không ra, sắc mặt trắng bệch cố gắng chuyển tới. Ông ta muốn nói gì với Thiên Tuyết lão tổ bên cạnh, nhưng đôi môi giật giật cuối cùng cũng không nói gì được, mà ánh mắt cũng lập tức tan rã.

Thiên Tuyết lão tổ sững sờ ở nơi đó, cho tới khi A Tu La đã đuổi lên tới trước, Bạn Sinh Linh Bảo trong tay đều đã đến bầu trời của Thiên Tuyết lão tổ nhưng bà ta đều không biết.

- Sư thúc!

- Sư thúc tổ, cẩn thận!

Chân Linh phái đệ tử từng người một hộ lên lớn tiếng. Nhưng lúc này Thiên Tuyết lão tổ lại phảng phất ngây người không nhúc nhích vậy, chẳng qua là nhìn sang Thiên Phàm lão tổ bên cạnh sớm đã không chút sinh cơ lộ ra.

- Thua rồi, Chân Linh phái rốt cục phải thua rồi! Nữ tu đó đây là ngu hay sao vậy, phải chống cự một chút mới được. Con A Tu La này vẫn không bị hao phí bao nhiêu thực lực, một hồi nếu nhúng tay chiến cuộc chính là phiền toái lớn.

- Đạo lữ của bà ta đều chết rồi, nhìn dáng dấp hai người cũng kháng lệ tình thâm, lúc này lại là ngay cả mệnh đều không muốn, nếu không muốn, ngươi tự bạo một cái cũng tốt nha!

- Rối loạn rồi, khí tức quanh thân bà ta rối loạn rồi! Đây nếu không phải là tẩu hỏa nhập ma chính là muốn tự bạo!

- Quả thật muốn tự bạo, thật tốt quá! Con A Tu La này đặc ý vong hình, khoảng cách này nếu là tự bạo mười phần có chín phần tránh không khỏi, đủ cho nó nhận chịu một cú quá nặng rồi!

- Hay là sau khi tự bạo chúng ta lập tức nhào lên đi!

- Ha ha, nhìn trúng điểm chiến công của con A Tu La đó rồi chứ gì? Ngươi cho mình là Lục Thiên Bình, một con A Tu La bị thương nặng tự bản thân có thể đối phó chăng? Coi như Lục Thiên Bình lúc này còn không phải là vô kế khả thi bị A Tu La xếp đặt ở đó sao?