Chân Linh Cửu Biến

Chương 1580: Đấu kiếm (1)




Mọi người dĩ nhiên nghe vào trong tại lời này. Hóa Vô Lượng gương mặt kìm nén đến độ bừng chỉ có thể mặt dày làm như không nghe. Còn Tần Thế Quân càng thêm thần sắc như thường.

Một bên Đông Phương Ngạn Hồng trợn mắt hung hăng nhìn hắn một cái. Nam Cung Tiểu Kiếm cười một tiếng “hắc hắc”, cuối cùng ngậm miệng lại.

- Ha ha, Lục đạo hữu anh hùng xuất thiếu niên, trước mặt đạo hữu, bọn ta cả đám lão hủ nha!

Giữa ngôn ngữ của một vị Thuần Dương lão tổ cuối cùng mặc dù tán dương, nhưng Lục Bình cũng không dám tin tưởng lão gia hỏa đó là một mảnh hảo tâm, chẳng qua mỉm cười nói:

- Nguyên Trinh tiền bối khách khí rồi! Văn bối càn rỡ, nào dám cùng chư vị tiền bối sánh vai, bất quá là hợp ý thủ xảo thôi.

Lão gia hỏa trước mắt chính là một vị Thuần Dương lão tổ của Thủy Tinh cung tới xem cuộc chiến, gọi là Nguyễn Trinh, cũng là một vị Thuần Dương tu sĩ đời thứ nhất.

Lục Bình đã từng gặp Thủy Tinh cung Thuần Dương lão tổ trước sau có bốn vị, trong đó có hai vị trước sau vẫn lạc trong tay Tiểu Bạch Vũ cùng với Mãn Nguyệt lão tổ.

Nếu đổi thành Ngũ Hành tông, hai vị Thuần Dương vẫn lạc đã đủ Ngũ Hành tông thương gần động cốt, ở Trung Thổ tu luyện giới thanh thế đại điệt. Nhưng mà hết thảy phát sinh trên người Thủy Tinh cung tựa hồ không làm trở ngại bao nhiêu.

Đều nói tu luyện giới cùng xưng ”Hai cung”, số lượng Thuần Dương tu sĩ của Tử Dương cung cùng Thủy Tinh cung đều nắm vị trở lên. Thậm chí Lục Bình đã từ Liệt Thiên Kiếm phái cùng với Tiêu Dao các nơi đó được tin tức, Thủy Tinh cung tu sĩ đời thứ hai cũng đã có ít nhất hai người vượt qua lần lối kiến thứ ba thành tựu Thuần Dương. Nói như thế, thế lực của Thủy Tinh cung phát triển mặc dù liên tiếp gặp trở kích, nhưng trên thực tế thực lực của bọn họ chưa hề bị tổn thương quá lớn.

Tuy nhiên nghĩ tới những thứ này dường như cũng đều dễ thấy Lục Bình trên mặt hồ nghi, vì vậy giới thiệu:

- Vị này là Lăng Vân cốc bảy đạo hồng quang xếp hàng thứ hai lam quang Triệu Tri Tiết.

Lục Bình giật mình. Lăng Vân cốc lần này bởi vì chuyện Lô Tri Xuyên bị Lục Bình nạo mặt mũi thật lớn, khó trách người ta nhằm vào hắn như vậy.

Tuy nhiên hiện giờ trong lòng của Lục Bình cũng đã không thể so với từ trước. Đặc biệt là trước đó sau khi cùng các phái Thuần Dương, đại tu sĩ làm lễ ra mắt, nhìn lại đời thứ ba đích truyền của các phái, trừ đám hảo hữu Tang Du ra, không khỏi đều mang tâm thái một tia mắt nhìn xuống, đối với Triệu Tri Tiết giễu cợt cũng chỉ là cười một tiếng thôi.

Lúc này, Lục Bình lại thấy một bên Nam Cung Tiểu Kiếm tựa hồ muốn nói lại thôi. Trong lòng Lục Bình kỳ quái, trong tai cũng nghe Nam Cung Tiểu Kiếm truyền âm nhập mật, nói:

- Sau cuộc đấu kiếm lần này Lục huynh phải cẩn thận, dường như cũng người muốn đối phó ngươi.

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng cũng không để ý cho lắm. Nam Cung Tiểu Kiếm cùng mọi người hàn huyên đồi câu, liền mượn cớ rời đi.

Lục Bình cũng không để trong lòng sự nhắc nhở của Nam Cung Tiểu Kiếm. Lấy địa vị của Lục Bình hiện giờ ở tu luyện giới, người muốn đối phó hắn còn ít sao?

Có thể tưởng tượng muốn đối phó là một chuyện, có thể đối phó hay không đó chính là một chuyện khác!

Hôm nay nhìn mấy vị Thuần Dương lão tổ ở định Phi Lương Sơn, bọn họ có thể đi tới hiện giờ không biết đạp hài cốt của bao nhiêu người, đã trải qua bao nhiêu chém giết, kết bao nhiêu thù oán. Tu luyện giới ngoài sáng âm thầm không biết có bao nhiêu người muốn đối phó bọn họ, nhưng bọn họ có từng có chút sợ hãi sao?

Nhìn thấy Lục Bình đối với sự nhắc nhở của hắn chẳng qua lễ phép gật đầu cám ơn, hiển nhiên cũng không để trong lòng, Nam Cung Tiểu Kiếm biểu lộ ngượng ngùng, cùng mọi người hàn huyên mấy câu sau đó liền mượn cớ rời đi.