Chân Linh Cửu Biến

Chương 1588: Đấu kiếm (cuối)




Lục Bình nhẹ giọng nở nụ cười “ha ha”, đáp:

- Không phải vậy, sợ rằng Tử Dương cung lần này phải thua!

- Sao lại như thế?

Xích Luyện Anh không hiểu nói:

- Trên sân rõ ràng Tử Dương cung lục kiếm chiếm cứ tuyệt đối thượng phong. Tiêu Bạch Vũ cơ hồ nếu bị áp chế chỉ có chiếu giá công không sức đánh trả rồi!

Xích Luyện Anh nhìn một chút song phương trong sân đấu kiếm, to gan nói:

- Ta nhìn không ra thời gian một nén nhang, phòng ngự của Tiêu Bạch Vũ chỉ sợ cũng phải phá thôi.

Lục Bình gật đầu nói:

- Thậm chí ngay cả nàng đều nhìn ra Tiêu Bạch Vũ dưới thế công bực này sợ rằng không kiên trì được bao lâu. Nhưng nàng có không ngờ rằng dưới thế công bực đó, Tử Dương cung lục kiểm có thể duy trì bao lâu?

Xích Luyện Anh nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn trên sân, chần chờ hỏi:

- Ý của huynh là nói, chân nguyên phải không?

Lục Bình tán thưởng đáp:

- Không sai, tràng diện như thế đó vào lúc này ai cũng có thể nhìn ra Tiêu Bạch Vũ tuyệt đối rơi xuống thế hạ phong. Người có thể nhìn ra song phương vẫn có thể kiên trì bao lâu chỉ sợ cũng không nhiều lắm!

Nhìn nụ cười của Lục Bình dương dương tự đắc, Xích Luyện Anh dứt khoát liếc hắn một cái, mắng:

- Thiệt là hết nói!

Lúc này, song phương đấu pháp trên sân càng lúc càng kịch liệt. Tử Dương cung lục kiếm phát khởi một đợt tiếp theo một đợt đánh vào Tiêu Bạch Vũ bị vây khốn trong kiểm trận.

Nhưng Tiêu Bạch Vũ mặc dù thuộc về địa vị bị động bị đánh, nhưng thủy chung bảo vệ tự thân cực kỳ vững chắc.

Lúc này các phái đích truyền xem cuộc chiến bên sân ít nhiều đều nhận định Tiêu Bạch Vũ sợ rằng không kiên trì được bao lâu, không ít người trên mặt đều hiển lộ ra vẻ hưng phấn. Có thể chứng kiến chiến bại Thuần Dương thứ nhất tu sĩ, Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ, điều này đối với đại đa số tu sĩ mà nói, sợ rằng ở toàn bộ đời sống của tu luyện cũng không gặp lại một trận đánh điên phong như vậy.

Chỉ có những Thuần Dương lão tổ của các phải lúc này mới nhìn thấu đầu mối. Tử Dương cung lục kiếm hiện giờ thế ở công nhìn giống như cuồng phong sậu vũ, thực ra đã điên cuồng cuối cùng.

Lúc này lo lắng nhất chính là Tử Dương cung Thuần Dương lão tổ Vương Huyền Thanh, đối với tình huống lục kiếm trong đấu kiếm lúc này ông ta dĩ nhiên quá rõ ràng. Từ Dương Cung lục kiếm hiện giờ đã đến nó hết đà, nếu không thể hoàn toàn đánh bại Tiêu Bạch Vũ trước khi chân nguyên tự thân tiếp tế không đủ, một khi đợi Tiểu Bạch Vũ lấy lại hơi triển khai phản công, đại bại chính là bọn họ.

Các phái Thuần Dương có thể nhìn ra đầu mối, Tiểu Bạch Vũ đứng trong bị vây công giống vậy có thể đi ra. Chẳng qua ông ta đường đường Liệt Thiên Kiếm Thánh, được xưng Thuần Dương thứ nhất tu sĩ, không nghĩ hôm nay bị mấy tiểu bối ép đến bộ dáng thảm hại như thế này. Ông ta không thể không nghiêm phòng tử thủ dựa vào chân nguyên hùng hậu tới mài rơi nhuệ khí của đối thủ. Như vậy sau khi ông ta chiến thắng sợ rằng khó tránh khỏi bị tu luyện giới lên án.

Nhưng Tiêu Bạch Vũ ông ta không thể bại. Liệt Thiên Kiếm phái có được hôm nay có thể nói tất cả đều buộc cho trên người một mình Tiểu Bạch Vũ ông ta. Nếu ông ta thua trận chiến này, Liệt Thiên Kiếm Thánh tất nhiên tinh thần bị nghẹt, theo đó chỉ sợ sẽ là các phải liên thu tới bỏ đá xuống giếng.

Vì vậy ông ta nhất định phải thắng, vô luận tràng diện khó coi đường nào, thủ đoạn không chịu nổi dường nào, ông ta đều phải thắng. Ông ta không chỉ có muốn thắng, còn phải nhân cơ hội hoàn toàn phá Tử Dương cung khai thiên kiếm trận, ít nhất phải khiến cho tâm huyết của Tử Dương cung thế hệ này phó chủ động lưu. Chỉ có như vậy, Tiêu Bạch Vũ ông ta mới có thể dưới tình huống tu luyện giới Chân Linh không xuất hiện muốn làm gì thì làm.

Ông ta năm đó có thể chém chết Lữ Thái Thanh, phá khai thiên kiếm trận của Tử Dương cung tu sĩ đời thứ nhất khổ tu, hôm nay có thể lại phá truyền thừa khai thiên kiếm trận của Tử Dương cũng thế hệ này. Đặc biệt là tên đích truyền tu sĩ xếp hàng thứ sáu lại thiên phú cao nhất, không ngờ hắn lại có thể đánh vỡ ghi chép của Tử Dương cung chế phái đến nay, có thể lấy pháp tướng hậu kỳ tu vị một người độc chưởng hai đạo khai thiên kiếm thuật. Người này càng không thể giữ lại!

- Ai cha, không ngờ đường đường Liệt Thiên Kiếm Thánh cũng có thời điểm bị người ép đến trình độ này. Như vậy cho dù thắng, chỉ sợ danh hiệu Thuần Dương thứ nhất tu sĩ của ông ta ở tu luyện giới phải bị tổn thương thật lớn!

Xích Luyện Anh một mực ở Đông Hải tu luyện, đối với Tiêu Bạch Vũ danh chấn Đông Hải hiên nhiên cũng thấy giống như thiên nhẫn vậy. Hôm nay nhìn hình thức trên sân, sợ rằng ý nghĩ trong lòng nàng lúc này càng có thể đủ đại diện cho cái nhìn của các phái tu sĩ đối với Tiêu Bạch Vũ sau trận chiến này truyền ầm thiên hạ.

Nhưng lúc này Xích Luyện Anh cũng đột nhiên phát giác quanh người khác thường. Thời điểm nàng kinh ngạc nhìn Lục Bình bên cạnh, lại thấy lúc này vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm trong sân song phương đấu kiếm, trong ánh sáng màu áo xanh lóe lên thậm ở chí lộ thẳng ra ngoài ba thước. Hết thay cả người tản ra một cổ khí thế trầm ngưng dày cộm nặng nề, tựa như một con giao long mãnh thú lẻn vào dưới nước, tùy thời chuẩn bị bạo khởi đả thương người vậy.

Xích Luyện Anh trong lòng kinh hãi, khi nàng nhìn trong sân đấu pháp, song phương đấu kiếm đã xảy ra biến cố.

Tiêu Bạch Vũ vốn như khốn thú do đấu đột nhiên phản kích. Liệt Thiên kiếm khí trong nháy mắt tràn đầy bốn phương tám hướng, dường như muốn trong vòng ba trượng quanh người ông ta lần nữa cắt rách ra một khối hư không mới vậy.

Lục kiếm tạo thành kiếm trận phát khởi thế công giống như thủy triều trong nháy mắt bị Liệt Thiên kiếm khí chôn vùi. Vốn Tử Dương cung lục kiếm thế công hung hung cơ hồ trong nháy mắt thế công thủ nghịch chuyển. Toàn bộ kiếm trận trong khoảnh khắc Tiểu Bạch Vũ đột nhiên xuất thủ phản kích hoàn toàn hỏng mất, phảng phất song phương thiện chuy bách luyện mà hình thành ăn ý vậy.

- Tại sao có thể như vậy?

Tu sĩ của các phái đua nhau kêu lên. Cho dù những Thuần Dương lão tổ trước đó nhìn thấu đầu mối dường như cũng không ngờ bên phía Tử Dương cung hỏng mất lại có thể nhanh như vậy, thậm chí nhanh đến mức bọn họ căn bản không có thời gian phản ứng.

Sát ý trong nháy mắt tung hoành toàn bộ đấu pháp không gian!

Tiêu Bạch Vũ chớp mắt công phá kiếm trận liền không che giấu chút nào quyết tâm đánh chết lục kiếm của mình. Lục kiếm do nó hết đà căn bản không thể nào ngăn cản Tiêu Bạch Vũ lúc này giống như sát thần vậy.

- Tiêu Bạch Vũ, ngươi dám!

Vương Huyền Thanh vành mắt tấn rách, tung người sắp xuất thủ can thiệp. Nhưng ông ta cuối cùng không ngờ đại bại sẽ đến đột nhiên như thế, phản ứng chậm một bước!

- Tiêu đạo hữu mau mau dùng tay!

Các phái không ít lão tổ giống vậy đua nhau kêu lên, đồng thời dường như cũng đang do dự có xuất thủ cứu giúp hay không!

- Aaa...!

Một tiếng hét thảm truyền tới, lúc này Quách Loạn Tinh khoảng cách gần Tiêu Bạch Vũ đầu tiên trở thành oan hồn dưới kiếm ông ta.

Vương Huyền Thanh kinh sợ chất thêm, “Viên Nguyệt kiếm quyết” đã xuất thủ tập sát tới Tiêu Bạch Vũ!

Nhưng Tiêu Bạch Vũ sau khi tiện tay chém giết Quách Loạn Tinh trước người ông ta, đối với Vương Huyền Thanh xuất thủ tựa hồ sớm có dự liệu, căn bản lý cũng không lý liền trước một bước né tránh ông ta đuổi giết. Thậm chí đối với Nhạn Nam Phi lúc này cách gần ông ta thì làm như không thấy, ngược lại nhân cơ hội đuổi tới Tạ Thiên Dương cách ông ta xa nhất sau khi kiếm trận hỏng mất!

Tên tiểu tử này nhất định phải chết. Nếu không ngày sau đợi hắn lên cấp Thuần Dương, sợ rằng không cần khai thiên kiếm trận sẽ có thể một người độc kiếm cùng Tiêu mỏ đánh một trận!

Nhưng Tiểu Bạch Vũ không biết rằng, vào khoảnh khắc kiếm trận mới vừa hỏng mất, Lục Bình một mực ngồi xếp bằng bên cạnh Xích Luyện Anh trong lúc bất chợt biến mất dưới mắt nàng ấy. Thanh âm của Lục Bình lưu lại bên tai còn dư âm lượn lờ:

- Ở lại chỗ này đâu cũng đừng đi, chờ ta đón nàng!

Tạ Thiên Dương lúc này cũng sớm đến nó hết đà, vào phút chốc kiếm trận hỏng mất hắn đã cảm nhận được hơn phân nửa sát khí sâm nhiên của Tiêu Bạch Vũ đều phong tỏa trên người của hắn. Vì vậy thừa dịp khoảnh khắc kiếm trận hỏng mất, Tạ Thiên Dương mượn cơ hội bỏ chạy tới lằn ranh đấu pháp không gian, cố gắng có thể có được sự xuất thủ cứu viện của các phái lão tố bên sân xem cuộc chiến.

Nhưng hắn đánh giá thấp quyết tâm Tiêu Bạch Vũ thì phải chém chết hắn, thậm chí muốn dựa vào một kiếm nghênh đón Vương Huyền Thanh cũng phải chém chết hắn.

Liệt Thiên kiếm trường kiếm ngang trời. Liệt Thiên kiếm khí sâm nhiên không phong tỏa khí tức của hắn, lại có thể chém rách toàn bộ hư không bốn phía, chôn vùi hết thảy không gian khe hở làm Tạ Thiên Dương trốn không thể trốn. Chân nguyên mỏng manh trong cơ thể thậm chí không thể đủ cho hắn thúc giục khai thiên kim khí trong tay!

Trong nháy mắt, Tạ Thiên Dương đã tuyệt vọng, trong lòng cười khổ. Không ngờ Tạ Thiên Dương ta lại có thể cũng có một ngày nhắm mắt chờ chết!

Giữa không trung đột nhiên truyền tới tiếng nổ dồn liên tiếp vọt chói tai. Tạ Thiên Dương biết đó không chỉ là tiếng ầm ầm kiếm khí đánh nhau, còn có tiếng nổ ầm ầm do không gian chấn động kịch liệt mang tới.

Tạ Thiên Dương đột nhiên cảm giác quanh thân nhẹ một chút. Không gian chôn vùi cấm cố hắn đột nhiên bị tiêu nhị. Linh khí rung chuyển kịch liệt có thể làm cho Tạ Thiên Dương trước tiên xác nhận một tòa đấu pháp không gian được lão tổ của các phái xuất thủ duy trì đang hỏng mất.

Trong bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng kinh sợ quát lên:

- Lục Thiên Bình, ngươi muốn cản ta!&