Chân Linh Cửu Biến

Chương 1627: Quảng Nguyên (1)




Lục Bình hít một hơi thật sâu, một hơi này hít đủ dài, thậm chí khiến cho khí lưu bốn phía bắt đầu rối loạn. Vốn dĩ bởi vì Lục Bình độ kiếp lôi kiếp giữa thần sắc tỏ ra mệt mỏi nhất thời nhìn lại thấy tinh thần khôi phục khí thế đầy đủ, phảng phất như Thuần Dương lối kiếp không tạo thành ảnh hưởng chút nào với hắn vậy.

Lục Bình hướng chỗ sâu của đầm lầy đột nhiên hé mồm hỏi:

- Các hạ nếu như đã tới, cớ gì không xuất hiện?

- Ha ha, đạo hữu chớ nên hiểu lầm, tại hạ Ngũ Hành tông Quảng Nguyên lão tổ, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?

Sương mù trong đầm lầy không biết từ đầu bắt đầu tản đi, trên mặt trung niên tu sĩ mang nụ cười từ trong đi ra. Xa xa ông ta thấy Lục Bình dường như trên mặt còn mang một vẻ kinh ngạc, không ngờ Lục Bình nhìn qua trẻ tuổi như vậy.

Tu sĩ tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, mặc dù thường thường có thể điều chỉnh tướng mạo, nhưng sinh cơ trên người thì đổi không hết. Tu sĩ cao minh bình thường sẽ có thể thông qua sinh cơ tán dật ít nhiều trên người một tu sĩ để xác nhận đời sống tu luyện của một vị tu sĩ.

Trung niên tu sĩ khi thấy Lục Bình đầu tiên ngẩn ra, theo sát chính là cả kinh. Bước chân đi tới Lục Bình không tự chủ chậm lại, đồng thời khí tức quanh người cũng có chút biến hóa nhỏ.

Những thứ sửa đổi lơ đãng phát sinh trên người trung niên tu sĩ hôm nay trong thần niệm của Lục Bình cũng mảy may tất hiện, khóe miệng của Lục Bình hơi nhếch lên, nói:

- Xem ra các hạ cả kinh đoán được thân phận của tại hạ. Ngũ Hành tông đạo hữu, ha ha, cùng tại hạ từ trước đến giờ không quá tốt đẹp gì!

Trung niên tu sĩ lúc này đứng lại bên ngoài hơn mười trượng trước người Lục Bình, khi đó khí tức quanh thân chẳng biết tại sao đột nhiên hòa hoãn xuống, cười nói:

- Có thể ở tuổi như vậy có thành tựu lớn như thế, rồi lại cùng bổn tổng tu sĩ có thù oán, vậy dĩ nhiên là hậu khởi chi tú của tu luyện giới, được xmg Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên Lục Thiên Bình rồi.

- Lục Bình cười nói:

- Trước mặt các hạ, Lục mỗ có tài đức gì, nào dám xưng Kiếm tiền.

Trung niên tu sĩ thần sắc kinh ngạc, hỏi:

- Ha, đạo hữu biết tại hạ là ai không?

Lục Bình nghiêm mặt đáp:

- Quý phái mấy vị Thuần Dương tại hạ đều gặp qua, cũng chưa từng thấy qua các hạ. Nhưng cứ như các hạ một thân Thuần Dương điển phong tu vị cũng không giả được, trước đó tại hạ mới vừa vượt qua lối kiếp, lực của kiếp lôi chưa tiêu tán, các hạ không ngờ lại dễ dàng đi vào khu vực độ kiếp trước đó của tại hạ như vậy, như thế cuối cùng lại, các hạ chẳng lẽ là Ngũ Hành tông chí tôn lão tổ? Tuy nhiên xem ra không phải là chân thân tới, cô thân thể này là khối lội hay hóa thân? Nếu không cũng không nhìn tới dự tồn tại của kiếp lôi chi lực, các hạ đương nhiên vẫn trong tiểu thiên thế giới của Ngũ Hành tông mới đúng!

Vẻ ngạc nhiên lóe ra trong tầm mắt của trung niên tu sĩ, nói:

- Xem ra Cửu Huyền lâu truyền thừa bí thuật quả thật chính là rơi vào trong tay các người, không ngờ lại có thể biết nhiều như vậy.

Lục Bình từ chối cho ý kiến, ngược lại hỏi:

- Các hạ lần này tới Doanh Ngọc chiểu trạch là muốn nhân cơ hội đánh chặn đường tại hạ sao?

Ngũ Hành chí tôn Quảng Nguyên lão tổ cười lắc đầu một cái, đáp:

- Lão phu thật ra thì ngược lại bị lôi kiếp của đạo hữu cho gọi mà tới. Thuần Dương lối kiếp quy mô lớn như vậy đúng là lão phu bình sanh mới thấy. Lão phu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ cũng chỉ có một loại giải thích là đạo hữu đã cùng bản mệnh linh bảo vượt qua Thuần Dương lối kiếp! Thịnh huống bực này, lão phu nếu không tới tìm tòi đến tột cùng, sợ rằng thật sẽ tiếc nuối suốt đời.

- Quả thật là Ngũ Hành tông Chân Linh lão tổ trước mặt rồi, vãn bối rất may mắn!

Quảng Nguyên lão tổ không để ý tới lời của Lục Bình, mà là tự mình nói:

- Thuần Dương lôi kiếp cùng Thuần Dương lôi kiếp của bản mệnh linh bảo cùng cho gọi, uy lực của lối kiếp cũng không phải đơn giản một cộng một. Dưới tình huống như vậy đạo hữu còn có thể bình yên vượt qua, thật đúng là làm lão phu thán vị quan chí!

Lục Bình cười lạnh hỏi:

- Tiền bối nếu có ý bội phục, tuy nhiên hiện nay sợ rằng vẫn là hối tiếc chiếm đa số chứ?

Quảng Nguyên lão tổ không ngờ lại gật đầu thừa nhận đáp:

- Đáng tiếc, đáng tiếc lão phu chân thân không ra được khỏi Ngũ Hành động thiên, nếu không lão phu phải nhanh chóng giết ngươi!

Lục Bình không chút phật lòng, mà là cười nói:

- Tiền bối đã xuất thủ, sợ rằng bây giờ Ngũ Hành tổng Thuần Dương đã nhận được tin tức chạy tới. Chẳng qua văn bối có chút ngạc nhiên, tiền bối thật đúng là có nắm chắc lôi kéo vãn bối ở chỗ này không?

Quảng Nguyên lão tổ cười nói:

- Ngươi tuy hết sức đè nén, nhưng lão phu vẫn có thể đoán ra Thuần Dương lối kiếp vẫn làm cho người bị thương nặng. Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên kỳ tài ngút trời, nếu hoàn hảo không tổn hao gì, lão phu có thân khối lỗi này tuy có thực lực của Thuần Dương điên phong, nhưng cũng chưa chắc ngăn được người, nhưng hôm nay khó mà nói!

- Cũng tốt, vậy hãy để vãn bối thỉnh giáo một phen uy lực thần thông cuộc chiến của Chân Linh lão tổ lấy Thuần Dương tu vi!

- Như người mong muốn!

Ngô Quảng Nguyên vừa dứt lời, tay trái đã hướng về phía Lục Bình mở một cái rồi co rụt lại, miệng quát:

- Định!

Hư không bốn phía đột nhiên áp súc muốn đem Lục Bình cầm cố trong không gian thu hẹp không nhúc nhích được.

Quanh thân Lục Bình đột nhiên tuôn ra một đoàn Thuần Dương Chi Khí nồng đặc, miệng quát:

- Phá!

Theo âm lãng phát ra trong miệng Lục Bình, Thuần Dương Chi phí bạo tán ra nhất thời lấy một loại vận luật ba động kỳ quái, lập tức khiến cho hư không cấm cố bốn phía bể tan tành phân tán. Lục Bình lấy được tự do, ngay sau đó một bước bước ra muốn rời khỏi nơi đây.

- Chạy đi đâu?

Quảng Nguyên lão tổ quát to một tiếng. Linh khí bốn phía đột nhiên chia ra linh quang đai năm màu gồm vàng, xanh biếc, xanh da trời, đỏ tươi, vàng nhạt, biên chức thành từng sợi dây thừng quấn tới trên người Lục Bình.

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, trong tâm hạch không gian, một viên Thuần Dương Chi Châu mượt mà ở bầu trời huyền không hải đang được Long chi pháp tướng tế luyện. Trung ương một cây Tam Linh Ngũ Hành Diệp chín lá vẫn trông rất sống động, linh tháo linh khí gắng gỏi bị Thuần Dương Chi Châu hút lấy, rồi sau đó hòa vào trong chân nguyên. Theo sát đó ống tay áo của Lục Bình phất một cái ra phía ngoài, linh quang năm màu nhất thời lần nữa quy về hỗn độn, Lục Bình coi như không có gì từ bên trong đi xuyên qua.

Quảng Nguyên lão tổ rất kinh ngạc, không ngờ mình tinh nghiên Ngũ Hành thần thông lại bị Lục Bình dễ dàng hóa giải như thế. Thậm chí làm Quảng Nguyên lão tổ hơi có chút nổi giận, thầm nói mình từ lời phiến ngữ của lịch đại truyền thừa Ngũ Hành tông Chân Linh lão tổ suy đoán tu luyện như thế nào sau Chân Linh có phải là sai hay không? Những năm này mình tinh nghiên Ngũ Hành thần thông có đi làm đường hay không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Quảng Nguyên lão tổ trầm xuống, hai tay bấm ra mấy đạo pháp quyết, miệng quát:

- Đốt!

Thần sắc của Lục Bình biến đổi. Đây là hư không chỉ hỏa | lấy hỏa chúc tinh thần thông ngưng tụ mà thành. Đồng dạng là vô hình vô sắc, nhưng nó lại có thể trực tiếp đốt xuyên hư không, làm người ta khó lòng phòng bị rồi lại không thể tránh né, lúc này đã tiến tới gần quanh người Lục Bình.

Quảng Nguyên lão tổ đắc ý cười hỏi:

- Lục đạo hữu, một chiều này của lão phu như thế nào?&