Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1160




CHƯƠNG 1160

“Vợ, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng, trong mắt Vương Minh hiện lên sự tức giận, bước tới một bước ngăn cản Vương Nhất: “Nếu cậu không muốn trở thành một thành viên của Vương thị tôi, vậy hãy trả lại huy hiệu đi. Cậu không muốn nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn đấy!”

Lý Khinh Hồng lập tức nổi giận, quát lạnh: “Nó là do chồng tôi bỏ tiền ra mua, dựa vào đâu phải đưa cho các người? Vương thị các người đừng được voi đòi tiên!”

“Cô Lý, đây là chuyện nội bộ của nhà họ Vương chúng tôi, Lý thị cô không cần quản nhiều.”

Ánh mắt Vương Minh nhìn về phía Lý Khinh Hồng không còn ôn hòa như trước nữa: “Nếu cô và cậu ta đã trở thành vợ chồng, vậy càng phải hiểu rõ tầm quan trọng của huy hiệu này đối với tương lai của các người!”

“Có huy hiệu này, trong Lý thị sẽ không ai dám nói gì, không có huy hiệu này, tương lai các người chắc chắn sẽ bị chia rẽ!”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lý Khinh Hồng bất chợt biến đổi, không nhịn được nắm chặt cánh tay Vương Nhất, trở nên im lặng.

Cho dù những lời này phần nào khiến Lý Khinh Hồng bị tổn thương, nhưng đây là sự thực không cần tranh cãi.

Nếu sau lưng Vương Nhất có Vương thị, anh và cô cũng xem như môn đăng hộ đối, không thể có người nào phản đối nữa.

Vương Nhất vẫn trầm ngâm đột nhiên nhìn Vương Minh cười.

Trong mắt đầy vẻ giễu cợt và thương hại.

Theo anh thấy, Vương thị của ông ta chiếm lấy một phương, phong vương phong hầu, không biết thế giới này rất lớn, vẫn có rất nhiều người có thể tiêu diệt Vương thị nháy mắt.

Vương Minh nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất, đột nhiên nổi nóng.

“Cậu cười cái gì?”

Ông ta chất vấn Vương Nhất.

“Tôi cười sự vô tri của ông, cười sự ngu xuẩn của ông.”

Vương Nhất nói mà không hề e sợ. Anh nhin thấy gương mặt Vương Minh đầy vẻ tức giận thì nói: “Ông đừng vội tức giận, tôi nói với ông một câu chuyện cũ, ông nghe xong sẽ hiểu rõ.”

“Lúc trước có một cái giếng, trong giếng ở một con ếch, nó ở trong cái giếng này rất lâu, cho đến gặp được một con chim hải đâu từ biển tới thì nói với nó: ‘Đây chính là nơi tôi sinh hoạt, không chỉ có không trung xanh thẳm, còn có nước sông trong lành. Bạn chắc chắn sẽ yêu nơi này’.”

“Hải âu lại lắc đầu, nói với ếch: Bạn từng gặp biển lớn chưa? Biển rất rộng rãi, không phải một nguồn chảy về, biển sâu đâu chỉ trăm triệu dặm?”

Ầm!

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lý Khinh Hồng nhìn về phía Vương Nhất nóng như lửa. Mà vẻ mặt của Vương Minh và người đàn ông cường tráng kia lại sa sầm xuống.

“Cậu dám giễu cợt Vương thị ở Yến Đô tôi là ếch ngồi đáy giếng?”

Giọng điệu Vương Minh đầy ác ý.

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Giờ phút này, khí thế trên người Vương Nhất phát ra giống như một ngọn núi lửa phun trào vậy.