Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1197




CHƯƠNG 1197

Thấy vậy, Vương Nhất lắc đầu: “Sở dĩ tôi không muốn tham gia vào chuyện của nhà họ Đồng, thứ nhất là vì muốn rèn luyện cô Đồng, thứ hai là muốn cho các anh một con đường, nhưng rõ ràng các anh đã chọn cái chết.”

“Anh đã uy hiếp chúng tôi đấy à?”

Vẻ mặt Đồng Tri Thu kỳ lạ, anh ta bật cười hỏi.

Vương Nhất tiếp tục lắc đầu: “Trước nay tôi không uy hiếp ai bao giờ, hầu như đều là nói rồi làm ngay.”

“Vậy sao? Xem ra anh thuộc kiểu rượu mời không uống, uống rượu phạt rồi.”

Đồng Tri Thu cười lạnh, sau đó nhìn Sử Kiến: “Kéo lên đi!”

Sử Kiến phất tay, hai tên vệ sĩ kéo một người phụ nữ trùm khăn đen trên đầu tới.

Sử Kiến cởi khăn trùm đầu, Đồng Yên Nhiên không nhịn được hô lên: “Bạch Yến!”

“Ư ư!”

Miệng bị nhét giẻ nên cô ta chỉ có thể phát ra âm thanh ư ử từ cổ họng.

“Mấy người muốn không nghe lời cũng khó.”

Sử Kiến cười to, khuôn mặt lộ vẻ hung ác: “Nếu không giao di chúc ra thì người phụ nữ này sẽ không sống được nữa đâu!”

Cả nhà họ Đồng tràn ngập tiếng cười lớn của Sử Kiến.

Còn Bạch Yến trước mặt anh ta thì đầu tóc bù xù, vẻ mặt hãi hùng sợ sệt, miệng không ngừng phát ra âm thanh ư ử, người ra sức giãy giụa.

Đồng Yên Nhiên nhìn cảnh này, trong mắt đã đầy lửa giận.

“Sử Kiến, thả Bạch Yến ra!”

“Thả cô ta?”

Sử Kiến nhìn Đồng Yên Nhiên đầy mỉa mai: “Khi nào các cô đưa di chúc ra thì chúng tôi sẽ thả cô ta ngay.”

Đồng Yên Nhiên nghe thấy lời này thì biến sắc, Đồng Tri Thu và Đồng Đông Cầu cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đây chỉ là con át chủ bài đầu tiên của chúng, cho dù Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên không làm theo thì phía sau vẫn còn thủ đoạn đáng sợ hơn chờ đợi họ.

“Di chúc? Xin lỗi, nó đã bị tôi xé rồi.”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc này Vương Nhất nhàn nhạt cất lời, hoàn toàn không coi đối phương ra gì.

“Cái gì? Xé rồi?”

Dứt lời, sắc mặt đám người lập tức sầm lại, đến Đồng Tri Thu cũng phải đứng lên.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Thứ quan trọng như vậy mà anh cũng dám xé?”

“Ông già đó muốn lợi dụng tội, chuyển hết hận thù sang tôi, thế mà mấy người ngu ngốc các anh còn tin là thật.”

Vương Nhất cười nhẹ, trong mắt là vẻ châm biếm rõ rệt: “Thứ cho tôi nói thẳng, giao nhà họ Đồng cho các anh, không tới ba ngày đã bị phá huỷ!”

“Tự phụ!”

Ngay lập tức, mấy tên con hoang trầm mặt hét lớn.