Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1386




CHƯƠNG 1386

Bọn họ đều tin Tiêu Minh không chết.

Vương Nhất trước tiên chạy tới nơi ở của Khương Nhã My, cũng chính là biệt thự Sơn Thủy ở vùng ngoại ô.

Một thời gian không gặp, khí chất trên người Khương Nhã My càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Thông tin là gì?”

Vương Nhất vừa vào biệt thự, liền đi thẳng vào vấn đề.

Khương Nhã My lập tức đem thông tin nhận được nói cho Vương Nhất.

“Tôi đã hỏi qua Tiêu Hồng Cương ở Giang Thành Chiến Vực, lúc trước, camera ở Chiến Vực có chụp được anh ấy.”

Nói xong, liền mở máy tính, mở băng ghi hình Lý Hồng Cương vừa gửi tới, bắt đầu phát.

Đường phố phồn hoa, xe qua xe lại, người đi đường rậm rạp.

“Dừng!”

Vương Nhất xem một đoạn thời gian trong băng ghi hình, chỉ vào một khu vực nói: “Phóng to gấp mười lần.”

Sau khi Khương Nhã My phóng to gấp mười lần, trên màn hình hiện ra sườn mặt của một người đàn ông.

Mặc dù rất giống, nhưng Vương Nhất và Khương Nhã My vẫn nhận ra, đây chính là Tiêu Minh.

“Không sai, chính là anh ấy.”

Khương Nhã My cảm xúc kích động, vội vàng nói với Vương Nhất: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi Giang Thành!”

Nói xong muốn động thân, lại bị Vương Nhất kéo lại.

“Đợi đã.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Chỉ dựa vào một bên mặt, rất khó nhận định chính là anh ấy.”

“Anh ấy có khả năng là người dịch dung, còn có điều cô có nghĩ tới hay không, nếu Tiêu Minh không chết, loại trừ tình huống bị nhốt, vì sao anh ấy không tới tìm chúng ta?”

Lời Vương Nhất nói, lập tức làm cho Khương Nhã My sửng sốt một chút.

Vương Nhất chỉ vào màn hình tiếp tục nói: “Hơn nữa cô nhìn ống kính, camera anh ấy rõ ràng có chuyện phải làm, lại nhìn chỗ phồng lên trong túi áo anh ấy, đó là súng ống – anh ấy ở Giang Thành làm cái gì, những thứ này cô đều hiểu sao?”

Khương Nhã My trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Nhất: “Anh có ý gì?”

Vương Nhất chậm rãi thở ra một hơi: “Hai năm, có thể đến khi gặp lại, anh ấy không còn là Tiêu Minh mà chúng ta quen thuộc trước kia.”

Khương Nhã My ngây người một lúc lâu, sắc mặt chợt trở nên hung ác: “Anh đang hoài nghi anh ấy?”

“Tôi không có.”

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Tôi chỉ tận lực dùng góc độ khách quan nhất suy nghĩ chuyện này, mặt khác, tôi là Ẩn chủ, bất cứ kết quả gì, tôi đều phải suy nghĩ, bao gồm – – kết quả xấu nhất.”