Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1747




Chương 1747

“Cởi quần áo ra.”

Bạch Trịnh châm một điếu thuốc, lạnh lùng ra lệnh.

“Rầm!”

Vương Nhất cởi áo ra, để lộ ra những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể.

“Đã đủ chưa?”

Vương Nhất cười nhạt hỏi.

Khi nhìn thấy những vết sẹo trên người Vương Nhất, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy trên người Vương Nhất đầy sẹo, lỗ đạn che kín cả cơ thể.

Ngoại trừ cái này ra, còn có không ít vết thương vừa khâu lại.

Không khó tưởng tượng, đây là bị một đao chân thật chém ra.

Sau đó lại dùng kim chỉ khâu lại.

Chăng chịt khắp cả cơ thể.

Đừng nói là những cấp dưới kia, ngay đến cả người có chức vụ cao như đại tướng quân Bạch Trịnh, cũng cảm thấy chấn động.

“Những, những vết thương này từ đâu mà có?”

Giọng nói của Bạch Trịnh còn run run, hỏi.

Vương Nhất cười nhạt: “Khi đánh giặc có được.

Anh chỉ vào vết thương gần trái tim nhất nói: “Vết thương này gần tim nhất, một viên đạn đã xuyên qua đây, cũng may tôi cao số, Diêm Vương không dám nhận, còn sống.

Vương Nhất cười cười.

“Vết này thì sao?”

Một cảnh vệ cấp dưới chỉ vào một vết sẹo bỏng lớn sau lưng Vương Nhất hỏi.

“Cái đó sao? Cái này là vì cứu người, lúc ấy quân địch đang có ưu thế chiếm đóng căn cứ, đốt phá khắp nơi, tôi chạy tới cứu sĩ quan chỉ huy ra, lúc ấy thịt cũng bị đốt cháy.”

Vương Nhất cười nói.

“Vậy, vết này thì sao?”

Ánh mắt của một cảnh vệ khác dừng lại trên một vết chém hỏi.

“Đây là do đối phương cho một cường giả ra chiến trường, đó là một vị đao vương, anh ta chém tôi một đao, tôi bẻ gãy đao của anh ta, giết chết anh ta!”

“Đây là…

Sau một lúc lâu. Vương Nhất kiên nhấn giảng giải lai lịch từng vết sẹo trên người cho đám cảnh vệ.

Ngay cả tướng quân Bạch Trịnh cũng nghe đến nhập tâm, như thể đã lạc vào trong câu chuyện vậy.

Không thể tưởng tượng được.

Thật sự là không thể tưởng tượng được.

Trên người Vương Nhất, vậy mà có nhiều vết sẹo như vậy.

Đây quả thực là cả người đầy vinh dự!

Bạch Trịnh cũng rất muốn nghe Vương Nhất tiếp tục kể, nhưng đột nhiên anh ta nhận ra, anh ta là đến đây kiểm tra cho Vương Nhất, không phải đến nghe kể chuyện!