Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1812




Chương 1812

Vương Hạn Kiệt nhìn hồi lâu, vẫn không thể tin huy hiệu của mình mất rồi.

Đây là vật tượng trưng cho thân phận, nếu làm mất sẽ bị người của gia tộc Vương Thị trách mắng.

“Vương… Nhất…

Vương Hạn Kiệt nghiến răng, quay đầu hằn học nhìn Vương Nhất.

“Anh ném ném huy hiệu của tôi?”

Nhậm Gia Luân và La Chí Viễn cũng đều ngu luôn, Vương Nhất không những cướp đi huy hiệu thân phận của Vương Hạn Kiệt, còn ném đi.

Vương Nhất mỉm cười: “Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, môi người của vương tộc Yên Đô mà tôi gặp đều có loại tự tin thái quá.”

“Sự tự tin thái quá của anh tới từ huy hiệu thân phận của anh, bây giờ tôi ném rồi, anh còn tự tin giống trước đó không?”

Nói tới đây, Vương Nhất nhìn Vương Hạn Kiệt đầy trào phúng.

“Anh tìm chết!”

Lúc này, Vương Hạn Kiệt cuối cùng cũng không thể duy trì bình thản được nữa, gương mặt vặn vẹo, hận không thể đẩy Vương Nhất từ đây xuống.

“Nếu anh đã ném huy hiệu của tôi, vậy tôi chỉ có thể cướp của anh.”

Vương Hạn Kiệt nhìn Vương Nhất, lạnh lùng nói.

Tuy Vương Nhất đang cười, nhưng nụ cười đó đã rất lạnh.

“Anh cảm thấy anh có cơ hội sao?”

Vương Nhất lạnh nhạt nói.

Khi nói chuyện, anh đã đưa một tay ra, túm chặt tóc của Vương Hạn Kiệt.

Sau đó dùng sức đập.

Bụp!

Một âm thanh trầm thấp, mặt của Vương Hạn Kiệt đập mạnh vào bàn trà.

Đột nhiên, máu tươi chảy xuống.

“Ai dạy anh, đã làm sai mà còn nói chuyện như đúng lý hợp tình như vậy?”

Ánh mắt của Vương Nhất lạnh lùng, trong mặt hiện lên một tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói.

Cảnh tượng này khiến trái tim của Nhậm Gia Luân và La Chí Viên chấn động.

Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ, chỉ có tiếng kim giây chuyển động tích tắc.

Bọn họ không thể tin được.

Vương Hạn Kiệt không chỉ là cậu chủ của Vương thị Yên Đô mà còn là thành viên của thương hội Cửu Vương ở Yên Kinh.

Mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ không có tầm ảnh hưởng mấy nhưng cũng đủ để tống phụ trách thương hội đối xử nhã nhăn với anh ta.

Không ngờ anh ta lại bị Vương Nhất dạy dỗ cho một bài học hung tàn như vậy.

Lần này, Vương Nhất dùng thêm chút sức lực.

Sau sự yên tĩnh, toàn bộ phòng làm việc đều là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Vương Hạn Kiệt.