Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1827




Chương 1827

“Hy vọng đó không phải là lần cuối cùng.”

Tần Vũ chọn cà phê, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Vương Nhất bật cười lớn tiếng: “Tương lai còn dài, sau này giao tiếp của chúng ta cũng còn rất dài!”

Tần Vũ khẽ mỉm cười: “Vậy thì tôi đã yên tâm rồi, không biết đứa em họ bất tài của tôi tìm ngài Vương vì chuyện gì. Nếu như nó gây phiền phức cho anh thì tôi xin thay mặt nó xin lõi anh.”

Vương Nhất xua tay, rộng lượng nói: “Không có việc gì, Tân Hồng Long hai chân đều do tôi đánh gãy, tôi vẫn còn cảm thấy áy náy. Tân Hồng Long đã làm một tấm gương tốt rồi, hy vọng không có người nào lại giãm lên vết xe đổ của anh ta.”

Tần Vũ tinh tế mỉm cười: “Người thắng làm vua, người thua làm giặc chính là đạo lý này.

Dừng một chút, Tần Vũ tiếp tục nói: “Đứa em họ này của tôi bình tường rất tự ti, cũng không giỏi nói chuyện với người khác, có thể nói cho tôi biết em họ của tôi đã nói gì với anh không?”

Đôi mắt Vương Nhất càng nheo lại sâu hơn: “Năm năm trước, tôi quen biết Tần Hồng Long, anh ta chỉ đến tìm tôi ôn lại chuyện cũ, nói vài chuyện nhảm nhí thôi.”

Tân Vũ mỉm cười: “Ngài Vương cứ nói đừng ngại, con người của tôi thích nhất là nghe những chuyện nhảm nhí.

“Được rồi.”

Vương Nhất chỉ đành thỏa hiệp, cười nói: “Vậy anh ghé sát lỗ tai lại đây, tôi nói cho anh biết.

Lần này, Tần Vũ lại hơi do dự.

Anh ta đã sớm biết Vương Nhất là cao thủ, đến gần như vậy, anh ta sợ mình không kịp phản ứng.

Nhưng lòng hiếu kỳ lại rất mãnh liệt, anh ta vần tiến đến gần Vương Nhất hơn một chút.

Vương Nhất híp mắt cười nói: “Anh ta nói cho tôi biết anh là một tên ngu ngốc!”

Ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt Tần Vũ liền cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đột nhiên trở nên sắc bén.

“Nghe hiểu chưa hả?”

Nói xong, trên mặt Vương Nhất đầy vẻ giềễu cợt, nhìn về phía Tần Vũ nói.

“Đây thực sự là những gì em họ tôi đã nói?”

Tần Vũ híp mắt nói: “Hay là anh lấy danh nghĩa em họ tôi để nói với tôi vậy.”

Mặc dù giọng điệu của Tần Vũ vấn rất bình tĩnh, nhưng người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra anh ta đã không còn duy trì được hình tượng của công tử trí thức phong độ nhanh nhẹn trước đó.

Thậm chí trong đôi mắt hẹp dài của Tần Vũ cũng xẹt qua một tia sát ý không rõ ràng.

Vương Nhất cười cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Anh nghĩ là kiểu nào thì chính là kiểu đó, dù sao đối với tôi mà nói, kết quả đều giống nhau.”

Nghe thấy vậy, trên mặt Tần Vũ lại nở nụ cười, khen ngợi: “Không hổ danh là con rể của vương tộc Lý Thị, nếu không có chút bản lĩnh thì cũng không làm nổi.”

Vương Nhất gật đầu: “Điểm này tôi đồng ý, con rể của Lý Thị quả thực không phải dễ làm như vậy, có một số người muốn mà cũng không làm được.

Thế là, Tần Vũ lại không tiếp lời được.

Nếu như chỉ là sự sỉ nhục đơn thuần, với tâm tính của Tần Vũ, anh ta có thể không quan tâm hơn thua.

Nhưng liên quan tới thứ mà Tần Vũ để tâm thì lại có thể thành công khiến anh ta tức giận.

Chẳng hạn như quyền vị. Một ví dụ khác là phụ nữ.

Lý Khinh Hồng, chính là người phụ nữ đó.