Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2008-2009




Chương 2008

Dưới sự ra tay toàn lực, căn bản không ai là đối thủ.

Tuy nhiên, không đợi cho bọn họ vui mừng, bọn họ liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Cuộc tấn công của Mục Huy có thể so sánh với một cơn cuồng phong dữ dội.

Nhưng ngay cả vạt áo của Vương Nhất cũng chưa đụng tới.

Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh đều có thế tránh được đòn tấn công của Mục Huy trước một bước.

Quả thực là không thể tin được!

Phòng tuyến tâm lý của Mục Huy cũng bị Vương Nhất khiến cho có chút suy sụp.

Bởi vì, mỗi lần đều nhìn thấy sắp đánh trúng đối phương rồi, cuối cùng vần bị đối phương né tránh được.

Giống như giữa anh ta và Vương Nhất có một đường ngăn cách, trông có vẻ nháy mắt liền có thể chạm đến nhưng lại không thể chạm vào.

“Cậu chỉ biết trốn chạy lẩn tránh như con chuột vậy sao?”

Trong mắt Mục Huy đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất, nói.

Luôn không chạm được Vương Nhất khiến Mục Huy cảm thấy vô cùng tức giận.

Vương Nhất đột nhiên dừng né tránh, bật cười khanh khách.

“Anh ở Tây Cảnh, chẳng lẽ không biết có lúc lùi quan trọng hơn tiến sao?”

Đột nhiên, Mục Huy sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Quả thực, ở Tây Cảnh, chiến loạn không ngừng, lửa đạn của kẻ địch, mưa bom bão đạn, có thể đánh trúng bản thân bất cứ lúc nào.

Những lúc này, né tránh rõ ràng là đặc biệt quan trọng.

Anh còn chưa đánh trúng đối phương, đạn đã băn trúng anh, trọng thương tử vong rồi thì trận này còn đánh thế nào?

Vương Nhất dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh đã muốn đánh, vậy thì đánh.

Âm!

Lời nói vừa dứt, Vương Nhất liền đánh ra một quyền.

Tốc độ cực nhanh.

Mục Huy chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh mơ hồ, lao về phía anh ta.

Ngay cả phản ứng né tránh, anh ta cũng không có.

Chỉ có thể giơ cánh tay lên để chặn.

ThịchI Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Mục Huy chỉ cảm thấy mình như thể bị một chiếc xe tải đâm trúng, lại lần nữa bị đánh ra khỏi võ đài.

Toàn sân im lặng như tờ.

Khán giả đều kinh hãi đến sững sờ.

Ngay cả Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ngớ người ra.

Lại… bị đánh xuống đài rồi?

Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự sợ hãi.

“Làm lại.”

Đứng trên võ đài, Vương Nhất nói với vẻ thờ ơ.


Chương 2009

Dưới đài, trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng của Mục Huy, cuối cùng cũng hiện lên chút chấn động.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ lặp lại một câu.

“Làm lại.”

Thế là, Mục Huy nghiến răng tiếp tục lên đài.

Bịch bịchI Tuy nhiên, vẫn chỉ mấy chiêu liền bị Vương Nhất đánh xuống đài.

“Làm lại.”

Bịch bịch!

Lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác bị đánh xuống đài.

Mục Huy đã bị đánh xuống đài liên tục mấy chục lần rồi.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã xem đến ngây người.

Chuyện này sao có thể?

Tuy nhiên, dân dần, Mục Huy đã tự mình phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là thời gian ông ta kiên trì trước Vương Nhất càng dài hơn rồi.

Từ lúc bắt đầu, bị đánh bay khỏi đài trong nháy mắt đến có thể vượt qua hai chiêu, cuối cùng có thể kiên trì được nửa phút.

Nghe thì có vẻ rất ngắn.

Nhưng cao thủ xuất chiêu đều trong nháy mắt.

Nửa phút đã là rất dài rồi.

“Làm lại.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

Mục Huy lại không lập tức lên đài.

Lúc này, anh ta đang trừng to mắt với vẻ không thể tin được, nhìn hai tay của mình, trong mắt đầy sự chấn động.

Anh ta đã xuất hiện bình cảnh trên con đường võ đạo.

Cho dù tham gia bao nhiêu cuộc chiến, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, anh ta cũng không thể đột phá.

Nhưng trong trận chiến với Vương Nhất, anh ta lại có được sự thăng cấp?

“Cậu ta đang chỉ dạy mình?”

Mục Huy không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân hình của Vương Nhất.

Ý nghĩ này nảy ra, ánh mắt của Mục Huy nhìn về phía Vương Nhất không còn sát ý như trước nữa mà tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ôm thái độ này, anh ta lại lần nữa lên đài và bắt đầu đại chiến với Vương Nhất.

ThịchI Nửa phút sau, anh ta vẫn bị Vương Nhất đá văng khỏi võ đài và ngã xuống đất.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại bò dậy và nhìn Vương Nhất với vẻ không thẻ tin được.

Vừa rồi, anh ta luôn thầm niệm trong lòng số hiệp mà anh ta đã kiên trì trước Vương Nhất.

Nó đã thay đổi từ một hai giây lúc đầu sang ba mươi ba giây ở hiện tại.

Đây là khoảng cách gấp bao nhiêu lần chứ?