Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 226




Chương 226

Nghe câu này, Tăng Quốc Vinh như thể vừa được uống mật ngọt vậy.

Dừng lại một chú, lại cẩn thận nói: “Ngài Vương, có chuyện này tôi không có nên nói ra hay không…”

Vương Nhất quay đầu, kinh ngạc liếc Tăng Quốc Vinh một cái.

Chỉ thấy ông ta mang vẻ mặt xấu hổ, ra vẻ muốn nói lại thôi, vừa nhìn đã biết là có chuyện muốn nhờ vả.

“Nói đi, chuyện gì?” Vương Nhất hơi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tằng Quốc Vinh.

“Thật sao?” Tằng Quốc Vinh được sủng ái mà lo sợ, có hơi do dự.

“Thật.”

Tăng Quốc Vinh lúc này mới dám nói ra: “Là như vậy, Ngài Vương, ngài thấy tôi cũng có ít tiền vốn, thương nhân theo đuổi cái gì chứ? Chính là địa vị, có địa vị, mới có thể tính toán lợi ích tương lai.”

Vương Nhất nghe được nhẹ gật đầu, đồng ý với đạo lý này.

Tăng Quốc Vinh tiếp tục nói: “Cũng không có chuyện gì khác, tôi nghe nói, ngài và người giàu nhất thành phố Thiên An, ngài Hồ Hoàng Việt có quen biết phải không?”

“Gặp qua mấy lần.” Vương Nhất nói.

“Vậy thì tốt quá!”

Tăng Quốc Vinh vỗ tay một cái, nói: “Lần tới khi gặp được Hồ tiên sinh, có thể giúp tôi tiến cử một chút với thương hội Hồng Ưng được không?”

Nghe vậy, Vương Nhất lập tức nở một nụ cười: “Ông muốn vào thương hội Hồng Ưng sao?”

“Muốn.”

Tằng Quốc Vinh gật gật đầu, kích động nói: “Gia nhập thương hội Hồng Ưng, là ước mơ của tất cả thương nhân khu vực GC, bởi vì, gia nhập thương hội Hồng Ưng, rõ ràng cho thấy đã có được một tấm vé để đặt chân vào trụ cột kinh tế của nước H. Tôi không muốn chỉ rụt đầu rụt cổ ở thành phố Thiên An, mà đặt mục tiêu hướng ra toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.”

Vương Nhất vui vẻ gật đầu, chỉ nói một chữ.

“Được.”

“Thật vậy sao?”

Ngữ khí của Tăng Quốc Vinh lập tức trở lên dồn dập: “Gần đây tôi nghe được một tin, tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng muốn tới Thiên An, tất cả chủ tịch của các xí nghiệp lớn của thành phố Thiên An muốn gia nhập thương hội Hồng Ưng đều dùng quan hệ ngầm, muốn gặp mặt người tổng phụ trách, ngài có thể giới thiệu tôi với người tổng phụ trách không?”

Vương Bác cười nhạt, tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng, vốn dĩ chính là mấy người Thương Si phái tới hỗ trợ mình, để cho ai vào, còn không phải chỉ cần anh nói một câu sao?

Nhưng anh cũng không nói ra, chỉ tùy ý nói một câu: “Dược phẩm Thường Kỉ của thương hội Hồng Ưng sắp bị đá ra rồi, vậy ông vừa lúc thế chân ông ta đi.”

Lời này vừa nói ra, Tăng Quốc Vinh sửng sốt một chút: “Ai nói dược phẩm Thường Kỉ sắp xuống đài?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ là nụ cười nhạt trên mặt lại sâu thêm vài phần.

Khi công ty Ẩn Long hoàn toàn trở về với nhà họ Lý, đó là lúc dược phẩm Thường Kỉ phá sản.