Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 250




Chương 250

Vương Nhất cũng không hỏi gì thêm, anh không lo những công ty đó dám không đến. Đích thân tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng đã gọi điện truyền lệnh cơ mà. Nếu không đến hoặc tới trễ thì bọn họ không gánh nổi hậu quả đâu.

“Vậy thì cứ đợi đến buổi tiệc tối nay vậy.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là buổi chiều, Vương Nhất gửi tin nhắn cho Lý Khinh Hồng: Con sẽ đến nhà họ Lý một chuyến rồi cùng mọi người tham gia buổi tiệc tài trợ.

Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ một chữ duy nhất: “Được.”

Vương Nhất bắt taxi đến nhà họ Lý. Anh vừa vào sân thì phát hiện những người khác đều đã tới đủ rồi, họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau.

Vương Nhất đang định bước vào phòng khách thì một tiếng quát lớn vang lên.

“Đứng lại, không được vào trong!”

Châu Mỹ Ngọc chỉ vào chân Vương Nhất rồi nói: “Mày không còn là người của nhà họ Lý của chúng tao nữa. Mày dùng tư cách gì để bước vào nhà. Đợi trong sân — không, đợi ngoài cổng đi.”

“Mỹ Ngọc, bà đang nói cái gì vậy?”

Lý Thiên Dương là người đầu tiên đứng lên phản bác, ông cau mày nói: “Nếu mọi người không từng bước ép tiểu Nhất rời đi thì thằng bé sẽ rời khỏi cái nhà này sao?

“Tôi làm sai gì sao?”

Châu Mỹ Ngọc hùng hồn nói: “Một thằng vô dụng như vậy, còn không có việc làm sống bám ở nhà chúng ta, cút đi mới tốt.”

“Mẹ, bây giờ hắn có việc làm rồi.” Lý Mộng Đình đứng một bên nói.

Nghe như một lời nhắc nhở, nhưng thực chất là sỉ nhục anh thêm.

Vương Nhất dửng dưng nhìn bọn họ, không nói một lời.

“Mẹ biết.”

Châu Mỹ Ngọc của hôm nay và hôm qua hoàn toàn khác nhau, bà ta tự tin nói: “Muốn quay về cũng được thôi, không phải mày đi làm rồi sao, nộp tiền lương mỗi tháng ra đây thì tao mới cho mày ở lại.”

Vương Nhất bị câu này chọc cười: “Tiền lương hàng tháng của tôi? Tôi sợ bà không kham nổi đâu.”

Mỗi tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu?

Hàng chục tỷ? hàng trăm tỷ?

Chính anh cũng không biết nữa.

Nhưng khi lời này qua tai nhà họ Lý lại mang một tầng nghĩ khác.

“Vương Nhất, ý mày là gì? Mày tưởng bọn tao đang muốn lấy tiền của mày sao?”

Lý Mộng Đình nói: “Hiện giờ, tao là quản lý nhân sự của công ty Ẩn Long, mẹ tao là quản lý tài vụ, bác tao là…”

Lý Mộng Đình lần lượt giới thiệu chức vụ của từng người, cuối cùng cô ta khinh thường nhìn Vương Nhất: “Còn mày thì sao? Ai mà biết mày làm gì ở Tòa nhà quốc tế chứ, có lẽ lương một tháng còn chưa đến 15 triệu, bảo mày cống hiến một tháng lương là đã hơi cho mày rồi.”

Nghe tới đây, cuối cùng Vương Nhất cũng hiểu tại sao bọn họ lại tự tin như vậy, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nếu anh không nể mặt Lý Thiên Dương cực khổ cầu xin cho bọn họ rồi bảo Tăng Quốc Vinh điều bọn họ từ tầng cơ sở thì làm gì tới lượt bọn họ ngồi lên chức quản lý nhân sự.