Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 333




CHƯƠNG 333

“Ông là…Chu Bá?” Ánh mắt của Vương Nhất rất ngạc nhiên.

“Là tôi.”

Chu Bá im lặng một hồi, sau đó mới trầm giọng nói: “Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng, anh thực sự có khả năng hạ gục Dược phẩm Thường Kỷ sao?”

Vương Nhất cười nhạt: “Tôi đã nói rồi, kẻ thù không đội trời chung kia mà ông thấy, trong mắt tôi không khác gì con sâu cái kiến, chỉ là có sự giúp đỡ của ông sẽ càng dễ dàng hơn một chút.”

“Tôi không thích rắc rối, nhưng không có nghĩa là tôi sợ rắc rối.”

“Được, anh muốn tôi làm gì?”

Trong điện thoại, giọng điệu của Chu Bá vô cùng kích động.

“Rất đơn giản, giúp tôi xác nhận sự kiện ‘316.” Vương Nhất lãnh đạm nói.

Lời này vừa được nói ra, Chu Bác rơi vào trầm mặc rất lâu, một lúc lâu sau, mới hít sâu một hơi: “Được, tôi sẽ công bố sự thật cho công chúng.”

Cúp điện thoại xong, Vương Nhất cười nhạt, Dược phẩm Thường Kỷ, xong đời rồi.

Anh quay lại quán lẩu chuẩn bị ăn, nhưng vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh vô cùng tức giận.

Mấy người đàn ông lưu manh thô lỗ không biết từ đâu tới, đang vây quanh Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi.

“Đại ca, hai cô gái này khá xinh đẹp, nhìn tươi ngon mọng nước, cao cấp hơn nhiều so với mấy con mẹ già hai ngày trước…”

“Người đẹp, buổi tối có hứng thú cùng bọn anh chơi đùa không? Giá cả đảm bảo khiến em hài lòng.”

“Nhìn cái gì mà nhìn, ăn lẩu của ông đi.”

Bọn họ cười lớn một cách suồng sã, những khách hàng khác và nhân viên trong quán cũng không dám lên tiếng, vừa nhìn đã biết là nhân vật đàn anh đàn chị.

“Chơi cái con mẹ ông.”

Lý Tuyết Nhi tức giận mắng chửi, định đạp những người kia nhưng lại bị giữ lại.

Thấy vậy, Tô Thắm lập tức lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Vương Nhất, vừa lấy ra liền bị một người đàn ông tóc vàng nhanh tay lẹ mắt cướp lấy, sau đó ném vào trong nồi lẩu đang sôi.

“Muốn gọi cảnh sát? Đừng có mơ!”

Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng nhìn Tô Thắm rồi vung một cái tát về phía má cô ta.

“Á…”

Tô Thắm sợ tới mức nhắm mắt lại, thế nhưng, một lúc lâu sau vẫn không thấy cái tát rơi xuống mặt mình.

Thế là, cô ta thận trọng mở mắt ra, nhìn thấy có thêm một bóng người cao lớn trước mặt.

Bộp…

Vương Nhất nắm lấy tay người đàn ông tóc vàng, chỉ vào chiếc điện thoại di động trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Vớt lên.”

Tay Vương Nhất từng chút từng chút tăng thêm lực, biểu cảm của người đàn ông đầu đầu vàng kia trở nên đau khổ, cả người run rẩy.