Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 400




CHƯƠNG 400

Đôi mắt tràn đầy tơ máu, nhìn giống như đã mấy ngày không ngủ, nghiến răng phát ra tiếng răng rắc, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu người khác.

Chu Bá, anh ta cứ nghĩ mình đã không chế được, cả đời này sẽ trung thành với anh ta, không ngờ trong thời khắc quan trọng, ông ta lại hung hăng đâm anh ta hai nhát.

Nhát dao thứ nhất, đưa tất cả đoàn đội cốt cán của doanh nghiệp Ẩn Long đi, khiến Kim Thành Vũ rất khó hoàn thành công việc khi thiếu đi những điều kiện nhất định.

Nhát dao thứ hai, hi sinh chính bản thân mình, công bố với mọi người sự thật vụ ba một sáu.

Hai nhát dao này, nhát sau tàn nhẫn hơn nhát trước, tàn nhẫn đâm loạn lên trái tim của Kim Thành Vũ, đem thịt đã nát trong cơ thể của anh ta quậy lên, quậy lên, lại quậy lên.

Sau khi nổi điên, chính là tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng sâu sắc.

Cả người Kim Thành Vũ không còn chút sức lực nào ngã xuống sofa, ngọn lửa giận trên người đã được thay thế bằng sự sợ hãi.

Hai tay anh ta giật tóc của mình, dùng lực rất mạnh, trực tiếp giật xuống mấy sợi tóc.

Sâu trong ánh mắt, mang theo sự sợ hãi đi sâu vào trong linh hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi…”

Giọng nói run rẩy, lại mang theo sự nghẹn ngào, bất lực.

Rầm…

Đột nhiên, cánh cửa phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Một giám đốc bộ phận vẻ mặt hoảng sợ xông vào, lớn tiếng hét lên: “Chủ tịch, không hay rồi, một đám phóng viên đang vây quanh, muốn anh giải thích tất cả mọi chuyện của vụ ba một sáu.”

“Cái gì?”

Kim Thành Vũ nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất nhìn.

Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là phòng viên dày đặc, không ngừng xô đẩy, muốn xông vào bên trong tòa nhà Quốc tế.

“Chủ tịch, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Vị chủ quản kia kia nhìn Kim Thành Vũ, đột nhiên bật khóc, căm phẫn anh ta, gầm lên: “Nhân viên của Ẩn Long chúng tôi đúng là vô phúc mà, tại sao vì hành vi của anh mà bị liên lụy?”

“Đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cho tôi!”

Bị kí ch thích như vậy, Kim Thành Vũ cũng nổi giận với chủ quản kia, đuổi ra ngoài.

Sau đó lại nhìn về phía thư ký: “Cô cũng ra ngoài cho tôi!”

Thư ký cầu còn không được, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Đợi đến khi trong phòng làm việc không còn ai, Kim Thành Vũ mới ngồi xuống sofa, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Nhưng, cục diện trước mắt khiến anh ta tuyệt vọng, cho dù làm thế nào, đều là con đường chết!

“Tức giận sao? Tuyệt vọng sao? Không cam lòng sao?”

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười hờ hững.