Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 471




CHƯƠNG 471

Sau khi xuất hiện trước mặt Vương Nhất, năm ngón tay của người đó khum lại, mạnh vươn ra.

Vương Nhất ung dung đứng dậy, thậm chí còn không cần di chuyển lấy một bước, tức khắc nhấc chân tung cước.

Ầm…

Một cước và một chưởng va chạm mãnh liệt, ngay khi hai bên chạm vào nhau, Dương Bất Bại lập tức bay thẳng ra ngoài.

Ầm…

Ông ta đập người vào vách tường, một bức tường trong sảnh tiệc lập tức chia năm xẻ bảy.

Đồng thời, mặt mày Dương Bất Bại cũng trở nên trắng bệch, miệng điên cuồng phun máu.

Chỉ một cước thôi mà sư phụ Dương của hiệp hội võ đạo đã lập tức tan tác rồi.

Cả sảnh tiệc chìm trong im lặng, tất cả mọi người trợn to hai mắt, không thể tin nổi những gì vừa thấy, Đồng Thiên Tường và Kim Tuân kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm, cảm giác sợ hãi khôn cùng lan rộng toàn thân.

Năm năm trôi qua, tên phế vật năm xưa đã trở nên mạnh mẽ tới vậy!

“Nếu nhà họ Kim các ông tình nguyện chịu thua, cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi sẽ suy xét đến chuyện thả cho nhà họ Kim một đường sống.”

Giọng nói lạnh nhạt truyền tới lần hai, khiến tất cả người nhà họ Kim có mặt ở đây không rét mà run: “Nhưng bây giờ, biểu hiện của các người khiến tôi rất thất vọng.”

Sát khí trở nên mãnh liệt, nồng đậm như biển cả, Kim Tuân cảm thấy đại sự không ổn, quát lớn: “Vương Nhất, mày muốn làm gì?”

Lập tức, toàn bộ vệ sĩ trong nhà họ Kim lập tức bao vây quanh Vương Nhất và Lãnh Nhan.

“Cháu trai của ông dám mơ ước vợ tôi, định bắt cóc cô ấy, nhưng lại bắt nhầm em vợ của tôi.”

Ngay cả nhìn những gã vệ sĩ kia một cái Vương Nhất cũng chẳng thèm làm, anh nói với Kim Tuân bằng giọng lạnh lùng: “Vốn dĩ, nếu mấy người thành tâm hối cải, tôi sẽ không lan lửa giận sang chỗ mấy người, tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng chính các người lại không biết quý trọng.”

“Nếu đã như vậy, sau đêm nay, sẽ không còn nhà họ Kim trên đời nữa!”

Ầm!

Sát ý ngút trời khóa chặt lấy Kim Tuân, khiến mặt mày ông ta biến sắc.

“Nổ súng, nổ súng cho tôi!”

Xoẹt…

Trên người mỗi một tên vệ sĩ của nhà họ Kim đều đeo một cây súng, lúc này họ đồng loạt rút súng chỉa vào Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Trong nhất thời, không khí ở hiện trường trở nên vô cùng khẩn trương, phải nói là căng như dây đàn.

“Cô chủ tới!”

Bỗng, ngoài của lớn của nhà họ Kim truyền tới tiếng hét vang dội.

Tầm mắt của mọi người ở đây đều đổ dồn về phía cổng lớn nhà họ Kim.

Trong nhà họ Kim tuy có không ít con gái, nhưng có tư cách được gọi là “cô chủ” thì chỉ có đúng một người thôi.

Kim Thúy Như!