Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 558




CHƯƠNG 558

Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ đột nhiên mở ra.

Mà sau khi cửa mở ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Vương Nhất quay đầu nhìn lại, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn bị Lý Khinh Hồng làm cho kinh diễm.

Mặt như rặng mây, mắt như sao trời, tóc đuôi ngựa vốn dĩ đã cao lại được vén lên cao một chút nữa, giống như một chiếc vương miện tôn quý, chiếc cổ mảnh mai mang sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, cùng với những hạt kim cương nhỏ bé trên chiếc váy màu be kết hợp với nhau, càng tăng thêm sự rực rỡ, giống như công chúa người cá sắp kết hôn.

Nhân viên nữ mở to mắt nhìn, ngay cả cái điện thoại ở trong tay rơi rồi mà cũng không biết. Lương Kiện thì lại nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy một cái nào. Người chấn động nhất là Bạch Ý, thế mà lại bị ánh sáng trên người Lý Khinh Hồng làm chói mắt đến nổi không thể mở ra.

“Có được không anh?”

Lý Khinh Hồng cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, trên gương mặt lạnh lẽo hiếm khi xuất hiện một nụ cười.

“Rất xinh đẹp.”

Vương Nhất vừa cười vừa nói: “Xem ra là năm năm trước, ánh mắt của anh đã rất tốt.”

“Đồ mặt dày.”

Lý Khinh Hồng liếc mắt nhìn anh, nụ cười trên mặt lại càng thêm sâu sắc.

Tự mình soi gương, cảm thấy rất hài lòng, lại quay về phòng thay quần áo của mình.

Lúc này, Vương Nhất lạnh lùng nhìn Lương Kiện, anh nhanh chân đi đến gần anh ta.

“Anh, anh muốn làm cái gì?”

Lương Kiện bị khí thế của Vương Nhất làm giật mình, liên tục lùi về phía sau.

Bạch Ý uỵch một tiếng hoảng sợ ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.

“Có phải là anh cảm thấy anh là người nhà họ Lương, cho nên mới có thể không kiêng nể gì cả?”

Vương Nhất cao hơn Lương Kiện một cái đầu, đứng từ trên cao nhìn xuống như thế, dọa Lương Kiện hoảng sợ không thôi.

Nhưng anh ta thân là người nhà họ Lương, vẫn không cam lòng yếu thế mà đối mặt với Vương Nhất: “Chúng tôi tặng cái váy này cho anh, anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Vốn dĩ cái váy này là do chúng tôi mua.”

Vương Nhất chợt nghĩ đến cái gì đó, anh nheo mắt lại: “Không phải là anh còn chưa biết tôi là ai đó chứ?”

“Anh là ai?”

Lương Kiện nghiến răng hỏi lại, anh ta cảm nhận được một loại khí tức thần bí lại mạnh mẽ từ trên người Vương Nhất.

“Tôi tên là Vương Nhất, đây là vợ tôi, Lý Khinh Hồng. Ngày hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên của tôi và cô ấy, nếu như các người còn dám hung hăng càn quấy, tôi sẽ không ngại để các người đi xe thể thao đến đây, nhưng lại đi xe cứu thương trở về.”

Câu nói này tràn đầy sát khí, sát ý xâm nhập vào linh hồn, Lương Kiện bị hù dọa run rẩy cả người, lại không có dũng khí đối mặt với Vương Nhất.

Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy tên của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có hơi quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó rồi.

Nghiêm túc suy nghĩ lại, Lương Kiện bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn Vương Nhất đúng là có sự hoảng sợ phát ra tận đáy lòng.