Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 576




CHƯƠNG 576

Phục hồi tinh thần lại, anh ta liều lĩnh gào thét một tiếng: “Không – -”

Anh ta còn chưa trở thành gia chủ của nhà họ Lương, anh ta còn chưa kết hôn, anh ta còn chưa hưởng thụ hết dược thế giới tốt đẹp lại đầy tội ác này… Anh ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm, không thể cứ như vậy chết đi!

Bỗng nhiên, cơ thể anh ta như bị ai đó kéo mạnh lại, dừng lại một chút.

Anh ta nhịn không được mở mắt, khoảnh khắc mở mắt, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

Xe cộ trên đầu nhỏ bé như bụi bậm, chỉ có ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ, đầu anh ta chạm đất, treo ngược dưới tháp Thiên An.

Trong khoảnh khắc anh ta sắp ngã xuống, Vương Nhất một tay bắt được chân Lương Ý Hành, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Cảm giác được sự chết chóc rồi chứ?”

Đổng Ý Hành khuôn mặt sợ hãi, không còn sức lực để nói chuyện.

“Lần tới, tôi sẽ không kéo anh lại nữa đâu.”

Câu nói tiếp theo của Vương Nhất, lại như tuyên án tử hình cho anh ta, khiến Lương Ý Hành sợ hãi cực độ.

Sức lực giữ lại của Vương Nhất càng ngày càng giảm, Lương Ý Hành có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của anh ta đang không ngừng trượt xuống.

Cuối cùng, anh ta sụp đổ, lớn tiếng nói: “Tôi nói! Tôi nói! Đừng để tôi rơi xuống!”

Vương Nhất một lần nữa nắm chặt mắt cá chân của anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta.

Bụng Lương Ý Hành không ngừng dùng sức, cuộn cơ thể lên trên, dùng hết khí lực lớn nhất nói: “Tôi cũng không biết anh ta là ai, chỉ biết là anh ta mang mặt nạ dơi, cho nên biệt danh của anh ta cũng là ‘con dơi’.”

Tuy rằng tiếng nói của Lương Ý Hành rất lớn, nhưng tiếng mưa gió bên ngoài càng lớn, cho nên chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.

Nhưng mà, trong mắt Vương Nhất vẫn hiện diện sự lạnh lùng, bởi vì thông tin này này, có cũng như không.

Lương Ý Hành đột nhiên rống to tiếng: “Tôi không có lừa anh, anh ta thật sự được gọi là Con Dơi, tôi thật sự chỉ biết nhiêu đó thôi!”

Vương Nhất nhìn ra anh ta cũng không nói dối, lập tức chau mày, người đàn ông mang mặt nạ dơi, làm sao để tìm ra anh ta?

Trong đầu không có bất kỳ đầu mối nào, Vương Nhất dứt khoát không nghĩ nữa, ánh mắt một lần nữa trở nên lạnh lẽo: “Cho dù anh nói là thật, anh dùng video uy hiếp vợ tôi, còn bắt cô ấy quỳ xuống, đây cũng là thật, anh vẫn phải chết!”

Nghe vậy, ánh mắt Lương Ý Hành một lần nữa trở nên hoảng sợ: “Không! Tôi đã nói hết những gì tôi biết cho anh rồi, anh không thể giết tôi!”

Nhưng mà, Vương Nhất vẫn không có động tĩnh gì, lệ khí trong lòng, thôi thúc anh giết chết Lương Ý Hành.

Đang lúc anh muốn buông tay, bỗng nhiên, một cái ôm ấm áp đến từ phía sau.

Cùng lúc đó, còn có tiếng nỉ non tuyệt vọng của Lý Khinh Hồng.

“Dừng tay đi, coi như là vì em và Tử Lam, không nên giết người.”

Giọng nói của Lý Khinh Hồng giống như một dòng suối mát, trong nháy mắt phá tan lệ khí điên cuồng sinh sôi trong nội tâm Vương Nhất.

Cơ thể anh khựng lại, chung quy cũng không có ý định ném Lương Ý Hành xuống, nhưng là cũng không có đem hắn kéo lên, để cho anh ta không chết không sống treo như thằn lằn vậy.