Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 648




CHƯƠNG 648

“Anh là người nhà họ Đồng?” – Vương Nhất cũng không tức giận, đột nhiên hỏi,.

“Nếu đã biết tôi là người nhà họ Đồng, còn dám gây sự ở địa bàn của tôi?”

“Thật là trùng hợp, người tôi gọi tới cũng họ Đồng.”

Vương Nhất khẽ lắc ly rượu: “Chưa biết chừng hai người còn quen nhau đấy?”

Ngay khi những lời này nói ra, Đồng Hiểu Sinh sửng sốt, sau đó do dự một hồi, không ngờ cái thứ rác rưởi này thật sự quen biết người nhà họ Đồng.

Nhưng ngay sau đó, Đồng Hiểu Sinh lại cười, trong nụ cười có sự dữ tợn: “Cậu nhóc, cậu đang giúp tôi gọi người đấy…”

Văn Đào cười trên nỗi đau của người khác nhìn Vương Nhất, Đồng Hiểu Sinh là một trong những người con trai được coi trọng nhất của Đồng Lão Lục, trong nhà họ Đồng có địa vị cao, quyền lực lớn, cho dù cái tên phế vật kia thực sự quen biết người nhà họ Đồng, thì cũng không phải chi chính của nhà họ Đồng, gặp phải Đồng Hiểu Sinh giống như chuột gặp mèo, không có chút phản kháng nào.

Anh ta có chút mong chờ cảnh tượng người Vương Nhất gọi tới bị dạy cho một bài học.

Lý Mộng Đình, lúc đầu vẫn còn bình tĩnh một chút, nhưng khi vừa nghe thấy người Vương Nhất gọi tới là người nhà họ Đồng, lập tức hoảng hốt.

Con trai được coi trọng nhất của Đồng Lão Lục đang ở đây, đợi lát nừa đừng bị người được gọi tới đánh đấy.

“Vương Nhất, anh mau đi đi …” – Cô ta nghiến răng nghiến lợi khuyên nhủ.

Tuy nhiên, Vương Nhất và Lãnh Nhan vẫn bình tĩnh, Vương Nhất thậm chí còn lắc đầu nói với Văn Đào: “Cho nên tôi vẫn có chút hiếu kỳ, anh và Văn Thái đều là con trai của Văn Cung Hiển, tại sao lại bị Văn Thái đánh gãy một chân, đuổi nhà họ Văn, bây giờ nhìn lại, anh và Văn Thái quả thực cách biệt rất xa.”

“Láo xược!”

Văn Đào tức giận trợn to hai mắt, nhìn Vương Nhất hét lớn.

Anh ta không ngờ rằng lúc này Vương Nhất lại dám chọc vào vết thương lòng của anh ta!

Anh ta lập tức nhìn về phía Đồng Hiểu Sinh: “Hiểu Sinh, đừng phí lời với anh ta, đánh gãy hai chân của anh ta, tôi cũng muốn cho anh ta nếm thử mùi vị bị gãy hai chân là như thế nào!”

“Được.”

Đồng Hiểu Sinh gật đầu, sau đó huơ tay, đột nhiên có rất nhiều tên côn đồ vạm vỡ từ bốn phương tám hướng chạy đến, giải tán tất cả khách trong quán.

“Giải tán!”

Quán bar đột nhiên trở nên trống rỗng và tối tăm, chỉ còn lại Vương Nhất, Lý Mộng Đình, Văn Đào, Đồng Hiểu Sinh và những người khác.

Sau khi giải tán khách, những tên côn đồ vạm vỡ đó ánh mắt lạnh lùng đi về phía ba người Vương Nhất, Lý Mộng Đình và Lãnh Nhan.

Đám thiếu gia do Văn Đào và Đồng Hiểu Sinh cầm đầu đều lộ ra nụ cười lạnh lùng, giống như họ đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu Vương Nhất bị đánh gãy chân rồi quăng ra ngoài.

“Tôi xem thử ai dám!”

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ cửa quán bar.

Giọng nói tràn đầy uy nghiêm và khí thế này, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Vương Nhất uống cạn tequila trong ly: “Người của tôi đến rồi.”