Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 684




CHƯƠNG 684

Dự án xây dựng thành phố có tốt đến mấy cũng phải có người thực hiện thì mới có thể biến cái mục nát thành cái thần kỳ, nếu không cũng chỉ là đống giấy vụn.

Nghĩ đến đây, Lương Nam Lĩnh như già đi mười mấy tuổi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt nữa, ông ta cười khổ một tiếng, gật đầu.

“Cậu Vương, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, dự án xây dựng thành phố đối với nhà họ Lương bây giờ đã trở nên vô dụng, ngược lại còn mang đến họa diệt thân. Giao cho cậu để đổi lấy sự an toàn của nhà họ Lương mới là lựa chọn tốt nhất, mong cậu Vương đừng từ chối.”

Những lời này khiến Vương Nhất phải nheo mắt nhìn ông ta thêm vài lần.

Lương Nam Lĩnh nói không sai, bây giờ tất cả vệ sĩ của nhà họ Lương đều đã bị Khương Nhã My giết sạch. Tin tức này mà truyền ra ngoài, bị nhà họ Nhan và nhà họ Thẩm, hai trong bốn gia tộc lớn biết được, chắc chắn sẽ mang đến họa diệt thân.

Thay vì như vậy, chi bằng thuận nước đẩy thuần, vứt cái vấn đề rắc rối này cho Vương Nhất, để bảo vệ an toàn cho nhà họ Lương.

Vương Nhất cũng không đồng ý ngay, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lương Nam Lĩnh và Lương Ý Hành.

Bị anh nhìn như vậy, cả hai ông cháu Lương Nam Lĩnh và Lương Ý Hành đều run rẩy bẩy.

Thật ra, với những gì Lương Ý Hành đã làm với Lý Khinh Hồng, dù có chết mười lần cũng không đủ rửa sạch tội lỗi của anh ta. Lương Nam Lĩnh ngầm cho phép Lương Ý Hành làm ra chuyện này, ông ta cũng là đồng phạm, Vương Nhấ không muốn bỏ qua cho bọn họ.

Thế nhưng dự án xây dựng thành phố của nhà họ Lương đã dần chín muồi, tập đoàn Lệ Tinh cũng chưa từng làm dự án này, nếu có được dự án của nhà họ Lương thì mọi chuyện như nước chảy thành sông.

Vì vậy, đối với Vương Nhất mà nói, giá trị của dự án xây dựng thành phố quan trọng hơn tính mạng của tất cả thành viên nhà họ Lương.

Bụp…

Khi Vương Nhất đang cân nhắc thiệt hơn, Lương Nam Lĩnh đột nhiên dập đầu với Vương Nhất.

“Cậu Vương, cậu nhất định phải nhận dự án xây dựng thành phố này. Lần này, nhà họ Lương tôi thật sự không có một chút suy nghĩ gian dối nào hết, mà thật sự rất mong cậu nhận lấy dự án này!”

“Trước kia thằng cháu tôi có mắt mà không thấy thái sơn, giờ nó đã biết sai rồi, xin cậu Vương nể tình người nhà họ Lương người thì chết người thì bị thương, chỉ còn lại người già và trẻ em mà tha cho chúng tôi một con đường sống!”

Ông ta nói xong, quay đầu lại nhìn Lương Ý Hành, tức giận trừng mắt: “Thằng nghiệp chướng, còn không mau tới đây xin lỗi cậu Vương!”

Lương Ý Hành thành khẩn, vội vàng bò tới trước mặt Vương Nhất và dập đầu với anh.

“Anh Vương, xin tha thứ cho tôi!”

Vương Nhất híp mắt nhìn hai ông cháu: “Các người thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Hoàn toàn chính xác!”

Lương Nam Lĩnh bỗng chốc già đi cả chục tuổi: “Tôi đã tám mươi tuổi rồi, đã sớm chán cảnh hỗn loạn, đấu đá nhau trên thương trường. Vốn định trước khi chết đưa nhà họ Lương lên một tầm cao mới, nhưng không ngờ lại chọc phải cậu Vương. Nhà họ Lương bây giờ chỉ cầu bảo vệ được bản thân!”

“Ông nội…”

Nghe Lương Nam Lĩnh nói xong, sắc mặt Lương Ý Hành thay đổi rõ rệt, anh ta ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.

“Câm miệng cho ông!”