Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 761




CHƯƠNG 761

“Chậc chậc, xem tôi đang thấy gì này, anh em trong nhà chém giết lẫn nhau!”

Ngay khi Lương Nhật Tân chuẩn bị xuống tay với Lương Ý Hành, sau lưng anh ta bỗng vang lên một tiếng cười cợt.

Con dao găm trong tay Lương Nhật Tân cũng dừng lại giữa không trung, nhìn lại thì thấy một con Hồng Kì đen, đậu ở cửa biệt thự nhà họ Lương, một thanh niên mặc vest đen thong dong bước xuống xe.

“Thẩm Tử Kiện?”

Nhìn thấy người đang tới, ánh mắt Lương Nhật Tân lập tức phát lạnh, anh ta tức giận mắng: “Mấy ngày nay anh đã vơ vét bao nhiêu của cải nhà họ Lương, giờ còn dám vác mặt tới đây!”

Lương Ý Hành nhìn thấy Thẩm Tử Kiện tới như thể nhìn thấy một vị cứu tinh: “Tử Kiện, mau cứu tôi!”

Nhìn thấy Lương Ý Hành sắp thành ma dưới dao của Lương Nhật Tân, Thẩm Tử Kiện cười đáp lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn về phía Lương Nhật Tân: “Thương trường như chiến trường, công ty của anh làm ăn không tốt, khiến cho rất nhiều người mất việc, lẽ nào không cho người khác mua lại?”

“Theo quan điểm của tôi, tôi cảm thấy mình đã làm được chuyện tốt, cứu vớt được rất nhiều người – nhiều công ty trên bờ vực phá sản của anh được nhà họ Thẩm chúng tôi mua lại đều đang có chuyển biến tốt.”

“…”

Tất cả người nhà họ Lương đều giận dữ nhìn về phía anh ta nhưng không dám nói gì.

Đây chính hệ lụy của việc Lương Nam Lĩnh qua đời, khi Lương Nam Lĩnh còn sống, mưa thuận gió hòa, mọi việc đều vận hành đúng quy trình, Lương Lĩnh Nam vừa qua đời, công ty mất đi người trụ cột, không chỉ gặp vấn đề về vận hành mà giá trị thị trường cũng giảm mạnh.

Đây là bởi vì nhà họ Lương đã xảy ra chuyện, cho nên nhà họ Thẩm mới lợi dụng tình hình nhảy vào, chỉ bằng Lương Ý Hành thì còn lâu mới giải quyết được vấn đề này.

Nhưng lúc này, Vương Nhất đã tiến lên một bước, thản nhiên nhìn anh ta: “Tôi đoán Thẩm Thiên Sơn đã dạy anh đạo lý “Thấy được rồi thì thu tay” nhưng đáng tiếc là anh không hiểu.”

Thẩm Tử Kiện bật cười: “Anh Vương cứ nói đùa, nhà họ Thẩm chúng tôi có ngày hôm nay cũng là do anh Vương ban tặng – anh Vương đừng từ chối, để Tử Kiện tôi đây vái anh ba vái.”

Nói xong, anh ta giữ nét mặt tươi cười, thực sự học theo cách của người xưa, hơi khom lưng, vái Vương Nhất ba vái.

Vương Nhất mặt không đổi sắc, ánh mắt của Lãnh Nhan phía sau đầy sát khí, hành động này nhìn qua thì giống như cảm tạ Vương Nhất nhưng thật ra là đang giễu cợt anh.

Lãnh Nhan sao chịu đựng được loại chuyện này, định ra tay ngay tại chỗ, nhưng bị Vương Nhất liếc một cái, chỉ đành nhịn xuống.

Trong vài ngày tới, Thẩm Tử Kiện sẽ phải ôm gối mà khóc.

“Anh tới đây không phải chỉ để nói mấy lời sáo rỗng này chứ?”

Sau khi thu hồi tầm mắt, Vương Nhất đột nhiên nhìn Thẩm Tử Kiện, vô cùng quan tâm hỏi.

“Đương nhiên không phải.”

Thẩm Tử Kiện cúi đầu liếc nhìn Lương Ý Hành, nghiêm túc nói: “Tử Kiện không được cái nết gì chỉ là sống có nghĩa khí, gặp phải chuyện bất nghĩa anh em tương tàn, đương nhiên là muốn ngăn cản.”

Dừng một lúc, anh ta nhìn về phía Lương Nhật Tân: “Người anh em Nhật Tân, rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà anh lại đi kề dao vào cổ anh họ mình như thế?”

Lương Nhật Tân hung dữ nhìn anh ta nhưng không nói gì.