Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 786




CHƯƠNG 786

“Gia chủ, chúng tôi thất bại rồi, còn chưa nhìn thấy Lý Khinh Hồng thì bị người phụ nữ này bao vây rồi.”

“Đúng vậy, gia chủ, cô ta quá siêu, hai ba cái thì xử lý chúng tôi rồi.”

“Gia chủ, mau cứu chúng tôi!”

“…”

Cơ mặt của Thẩm Thiên Sơn co rút dữ dội, đặc biệt là những gương mặt cầu xin của bọn họ, còn kích thích trái tim của ông ta.

“Đồ vô dụng, đều là một đám vô dụng!”

“Khụ khụ!”

Trong lúc phẫn nộ, Thẩm Thiên Sơn tức quá công tâm, vội vàng hít khí lạnh.

“Ông nội, ông bị sao vậy”

Thẩm Tử Kiện ở một bên vội vàng vỗ lưng của Thẩm Thiên Sơn.

“Phế vật, nhà họ Thẩm tôi sao lại cho ra những phế vật vô dụng như này?”

Thẩm Thiên Sơn tức đến mức trực tiếp cúp máy, ánh mắt hung ác nhìn Vương Nhất.

“Còn có thủ đoạn gì, có thể dùng hết đi, hôm nay tôi nhiều thời gian, có thể từ từ chơi với các người.”

Vương Nhất nhàn nhã ngồi trên sô pha, cười lạnh nói.

Người thân luôn là vảy ngược trong lòng của anh, sau khi Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều xảy ra chuyện thì anh luôn cử một nhóm âm thầm bảo vệ người thân của anh, bên phía Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, còn trực tiếp nhờ Khương Nhã My bảo vệ.

Thực lực của Khương Nhã My chỉ thua anh, sao có thể để loại phế vật này được thành công?

“Vương Nhất, cậu cho rằng nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ có chút thủ đoạn như này sao?”

Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng nhìn Vương Nhất, không có mất đi lòng tin trong chuyện vừa rồi, ngược lại hùng hồn nói.

“Vậy thì sử dụng đi, dù sao hôm nay nhà họ Thẩm nhất định phải chết.”

Vương Nhất bình tĩnh nói, không để trong lòng.

“Được! Đây là cậu nói!”

Sắc mặt của Thẩm Thiên Sơn u ám tới cực điểm, bỗng nhiên nói: “Tất cả đi ra đi, các người không cần bảo vệ tôi nữa, chỉ cần giết chết người thanh niên trước mắt này!”

Vụt vụt vụt—

Vừa dứt lời, tầng nối tới tầng hầm bỗng nhiên truyền tới một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp.

Trong nháy mắt, có mười mấy cường giả khí tức mạnh mẽ lập tức xuất hiện ở xung Vương Nhất và Lãnh Nhan, lạnh lùng nhìn anh.

Chỉ khí thế của mười mấy cường giả này đã đủ tương đương với gió lốc, hủy diệt trời đất.

Huống chi, trong số bọn họ, còn có một ông lão luôn nhắm mắt, trong lòng ôm một thanh đao kỳ lạ, ngồi khoanh chân dưới đất.

Vương Nhất phớt lờ mười mấy người này, trực tiếp dừng ở trên người ông lão đang nhắm mắt này.

“Ông là… người mù sao?”

“Không sai.”