Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 10




Không giống với những người khác đang mừng như điên, tâm tình Trần Kiều lúc này lại rất phức tạp. Vui là vì nếu Đoàn Nhi từ nhỏ đã tiến cung được Hoàng Hậu nương nương nuôi dưỡng, như vậy chờ đến lúc con bé lớn lên gả cho Thái Tử, như vậy cũng thích hợp trở thành Thái Tử phi. Chính mình mặc dù là mẹ ruột của con bé tất nhiên sẽ đối xử với Đoàn Nhi tận tâm nhất, dành những thứ tốt nhất cho con bé nhưng chung quy hoàn cảnh trong cung so với bên ngoài vẫn rất khác nhau, chỉ có Hoàng Hậu mới hiểu rõ nhất làm thế nào mới có thể sinh tồn. Có Hoàng Hậu chỉ bảo, ngày sau cũng bớt vài phần lo lắng.

Buồn chính là vì Đoàn Nhi còn nhỏ như vậy, mới có một tháng tuổi, hoàn toàn không thể biết con bé cùng Hoàng hậu ngày sau sống chung như thế nào, có thể làm vừa lòng Hoàng Hậu nương nương hay không? Bởi đây không chỉ là quan hệ giữa trưởng bối với tiểu bối mà chính là quan hệ mẹ chồng và nàng dâu...

Càng không muốn Đoàn Nhi mới bên mình thời gian ngắn như vậy đã rời đi, thậm chí còn chưa mở miệng gọi mình một tiếng “mẫu thân“...

Trần Kiều kéo đôi tay nhỏ nhắn của Đoàn Nhi, ngắm khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của cô bé, hai hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Bên trong khách khứa đã sớm giải tán, đại lão gia sao lại không biết, cũng hiểu rằng hiện tại tâm tình của phu nhân nhà mình khẳng định là không tốt chút nào. Nhưng mà tiệc chiêu đãi nữ quyến so với nam nhân tiếp khách cũng không giống nhau, đại lão gia cũng không thể giống Trần thị cho giải tán sớm như vậy, cần giao tiếp thì phải giao tiếp, chỗ nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn.

Chờ đến khi đại lão gia trở về phòng, thì trời cũng đã khuya. Nhẹ nhàng đi tới, Trần thị vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi bên nôi Đoàn Nhi, tay không ý thức nhẹ nhàng đưa nôi, ánh mắt thẫn thờ. Đại lão gia thầm thở dài, ngồi xuống bên cạnh Trần thị.

”Ta đã tìm được phu tử cho Triệt Minh và Thanh Viễn rồi.” Vừa mở miệng liền lấy chuyện của mấy đứa nhỏ ra để nói.

Hứa Tiêu Nhiên đã nhập học vỡ lòng, Hứa Thanh Viễn và Hứa Triệt Minh vẫn còn chưa đến tuổi đi học. Nhưng con cái của những gia đình hào môn sao có thể giống những gia đình nghèo bình thường đến tuổi mới đi học. Năm tuổi là thời điểm bắt đầu nhập học, trên thực tế ba tuổi đã mời thầy giáo đến dạy vỡ lòng. Thầy tốt thì khó tìm, đại lão gia tìm suốt hai tháng cuối cùng cũng tìm được một người hợp ý.

Nữ nhi là con, nam nhi cũng là con. Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.

Trần thị chớp chớp mắt quay đầu nhìn đại lão gia ngồi bên cạnh, đôi mắt vẫn vô thần như trước nhưng lại mở miệng hỏi một loạt vấn đề:

”Phu tử là từ đâu tới? Trước kia làm gì? Hiện tại làm nghề gì? Đã từng dạy qua học sinh nào trước đó chưa?”

Nhìn thấy đôi mắt Trần thị chậm rãi hồi thần, đại lão gia ngầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng trả lời: “Người này không phải ai khác, chính là tiên sinh ở Thái Nam học viện.”

Thái Nam học viện là học viện lớn có từ lâu đời, trải qua bao triều đại thay đổi, vẫn là học viện trực thuộc hoàng gia. Không chỉ có các hoàng tử công chúa, hoàng thân quốc thích hay con cái nhà quyền quý đến học mà ngay cả con em bình dân chỉ cần có tư chất có thể tham dự kỳ thi tuyển, nếu vượt qua đều có thể vào học, hơn nữa còn được miễn toàn bộ học phí.

Học viện cứ ba năm một lần lại mở kỳ thi tuyển, hấp dẫn không biết bao nhiêu sĩ tử tụ tập đến Kinh Thành. Vào được Thái Nam học viện liền như một bước lên mây. Trải qua mấy trăm năm, nơi đây cũng đã sản sinh ra không ít những tài năng trẻ cho đất nước.

Trần thị trừng mắt nghi ngờ: “Thái Nam học viên? Chàng có điều tra rõ ràng không? Điều này sao có thể!”

Mỗi tiên sinh của Thái Nam học viện đều là một đại nho, cho dù đến tuổi về hưu cũng không đến mức phải đến nhà ai dạy học. Trần thị cũng tự hiểu, cho dù mình là Quốc công phủ cũng tuyệt đối không mời nổi.

Trần thị ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm đại lão gia: “Chàng nói đi, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì hôm nay Hoàng Thượng hạ đạo ý chỉ kia nên người ta mới nguyện ý đến đây?” Tuy rằng không có nói rõ nhưng trong giọng nói đã có ý giễu cợt. Văn nhân cao nhã, các tiên sinh của Thái Nam học viện càng được nâng lên tận mây, cho dù là nữ nhi khuê các cũng biết địa vị của bọn họtrong lòng của các văn nhân nhã sĩ nặng đến bao nhiêu.

Không ngờ cũng chỉ là hạng người nông cạn.

Đại lão gia tức giận liếc mắt nhìn Trần thị.

”Nàng cho rằng người ta thật sự là bởi vì đạo thánh chỉ kia mới đến lấy lòng nhà chúng ta sao? Làm sao có thể! Đừng nói hiện tại Đoàn Nhi còn chưa phải là Thái Tử phi, cho dù ngày sau Đoàn Nhi có trở thành Thái Tử phi tự mình đi cầu người ta, người ta cũng sẽ không đáp ứng.”

”Vậy rốt cuộc là vì sao?”

Đại lão gia có chút phức tạp nhìn thoáng qua Đoàn Nhi, qua một hồi lâu mới dùng ngữ khí kinh ngạc nói: “Là Thái Tử điện hạ đề cử.” Nói xong lại cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi đang ngủ, cả khuôn mặt đều đỏ rực thật đáng yêu. Cứ cho là vì bọn họ là phụ mẫu thân sinh của Đoàn Nhi, cứ cho là vì Hoàng Thượng đã chính miệng đáp ứng đi chăng nữa nhưng Thái Tử và Đoàn Nhi cũng đâu có tình cảm gì, hơn nữa nhà mình với Thái Tử kỳ thật cũng chưa từng gần gũi gì, Thái Tử vì sao lại để tâm đến chuyện của Hứa gia như thế? Không những mọi chuyện liên quan đến Đoàn Nhi đều sắp xếp thoả đáng, ngay cả chuyện của hai nhi tử nhà mình cũng quan tâm đến, phải chăng đây chính là “yêu ai yêu cả đường đi”? Nhưng mà Thái Tử và Đoàn Nhi cũng đâu phải là yêu.

”Thực ra cũng không phải hoàn toàn đáp ứng, mặc dù là do Thái Tử điện hạ đề cử nhưng tiên sinh cũng chỉ đồng ý cho hai nhi tử của chúng ta một cơ hội. Ba ngày sau ta sẽ đưa bọn chúng đến cửa, nếu không thể thông qua khảo nghiệm của tiên sinh thì dù cho có là Thái Tử đề cử cũng không được.”

Chuyện tốt như vậy Trần thị đương nhiên không cự tuyệt, nhưng rồi lại lập tức nghĩ đến việc Đoàn Nhi mấy tháng sau sẽ phải rời xa mình, đầu óc lại ko thể buông lỏng, cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện tại sao Thái Tử lại đối xử tốt với Đoàn Nhi như vậy, trực tiếp quay đầu nhìn chằm chằm Đoàn Nhi, ánh mắt đầy uỷ khuất.

Đại lão gia thật muốn tự cho mình hai cái bạt tai, vốn là muốn dùng chuyện của hai nhi tử để chuyển dời sự chú ý của Trần thị, không nghĩ tới vòng đi vòng lại lại quay về chuyện của nữ nhi. Ông cũng biết rằng phu nhân của mình rất khỏ xử. Lúc trước cũng không phải là quá hi vọng sẽ sinh nữ nhi. Chỉ là Hoàng Thượng trước tất cả mọi người đã mở lời như vậy, không thể không nể mặt Hoàng Thượng nên mới không ngừng mang thai. Sau khi sinh ra Đoàn Nhi dù không nguyện ý để con bé phải vào chốn thâm cung nhưng cũng vẫn để ý tìm cho nữ nhi một thầy giáo tốt từ rất sớm bởi thánh mệnh không thể trái. Hiện tại Đoàn Nhi mới được mấy tháng đã phải rời xa nàng, tuy rằng trong lòng rất khổ sở nhưng cũng không hề nói với mình một câu đi cầu xin cho Đoàn Nhi không phải nhập cung quá sớm như vậy. Trần thị quả thật quá mức lý trí, quá mức hiểu chuyện làm cho đại lão gia càng cảm thấy áy náy với người vợ này. Quả thật đại lão gia cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, tuy rằng cũng rất thương, rất luyến tiếc nữ nhi nhưng đại lão gia cho rằng như vậy đối với Đoàn Nhi cũng không phải chuyện xấu.

Tuy rằng giữa Đoàn Nhi và Hoàng Hậu nương nương bây giờ vẫn chưa thể phán định là quan hệ gì nhưng ít nhất Đoàn Nhi trước tiên sẽ thích ứng với hoàn cảnh trong cung. Mà điều quan trọng nhất không cần phải lo lắng, đó chính là sinh mệnh được an toàn. Thiên hạ đều biết sau này Đoàn Nhi nhi lớn lên sẽ có thân phận gì, lại được Hoàng Hậu nương nương tự mình nuôi dưỡng, nếu không an toàn mà lớn lên thì không cần nói đến nhà mình, ngay cả Hoàng Thượng cũng không chấp nhận được.

Người đứng đầu hậu cung lại không thể đảm bảo cho một tiểu hài tử, đó mới thật sự là trò cười.

Đột nhiên ánh mắt đại lão gia sáng lên, ông đã nghĩ ra việc để Trần thị làm.

”Nếu Đoàn Nhi mấy tháng nữa phải vào cung, vậy bọn nha hoàn ban đầu nàng chuẩn bị cho con bé cũng không thể dùng, phải sắp xếp lại một lần nữa mới được.”

Khi vừa sinh Đoàn Nhi, Trần thị đã chọn một vài đứa trẻ trạc tuổi Đoàn Nhi từ các gia đình nô bộc để bồi dưỡng làm nha hoàn thiếp thân cho Đoàn Nhi. Cuối cùng cũng chọn được bốn bé gái tầm ba, bốn tuổi đưa đến thượng phòng để dạy dỗ, chờ khi Đoàn Nhi lớn một chút, các tiểu nha hoàn này cũng đã có thể xử lý một vài chuyện. Hiện tại phải nhập cung sớm, sao có thể để mấy tiểu nha đầu ba, bốn tuổi theo hầu, chuyện này là tyệt đối không thể. Hoàng Hậu nương nương chắc chắn sẽ phái người hầu hạ nhưng nhà mình cũng cần có vài nha hoàn theo hầu mới được.

Sắc mặt Trần thị thoáng chút đã tươi tỉnh hẳn lên: “đúng rồi, sao thiếp lại có thể quên mất việc này chứ!” Nói rồi lập tức vội vàng đứng dậy rời đi, ngay cả việc chào đại lão gia một tiếng cũng bỏ sau đầu luôn.

Đại lão gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng chịu hao tâm tổn sức một chút cũng tốt, tìm việc khác để làm mới có thể chuyển dời sự chú ý của nàng, cũng có thể giúp nàng phân tán tư tưởng một chút.

Đưa tay điểm điểm vào chóp mũi nhỏ phấn nộn của Đoàn Nhi: “Đoàn Nhi à, con phải mau lớn lên, những việc phụ thân có thể giúp con cũng không nhiều, chỉ có thể dựa vào chính bản thân con mà thôi.”

Hứa Tâm Dao tuy còn nhỏ nhưng sức lực thì không hề nhỏ chút nào, hơn nữa mọi đường đi lối lại trong phủ cũng đã quá quen thuộc với cô bé. Thời điểm nhũ mẫu đuổi theo, Hứa Tâm Dao thân hình nhỏ bé chạy tới chạy lui, một hồi đã không thấy bóng người. Nhũ mẫu tìm một vòng không thấy, nghĩ một lúc rồi trực tiếp hướng tiểu viện của phòng nhì đi tới.

Nay phòng nhì đã không còn tiếng hét mỗi ngày đòi đánh người, cũng không còn Trương thị tâm cao khí ngạo, vui buồn thất thường như trong dĩ vãng. Trước kia trong nhà có hai nữ chủ nhân, thời điểm thân thể Trần thị bất tiện đều là Trương thị một tay quản gia, luôn là cáo mượn oai hùm, các nô tài ở phòng nhì cũng vậy. Hiện tại bọn bọ đều hận không thể đem chính mình vùi vào trong tường.

Khi nhũ mẫu đi đến phòng nhì chính là tình huống như vậy. Theo lý mà nói, bà vẫn là người của phòng nhì, tuy bây giờ theo nhị tiểu thư đến phòng lớn cũng không thể coi là người của phòng lớn, thế nhưng những người ở đây nhìn thấy bà vẫn có chút ý tứ. Trước kia bà cũng không thật sự thân thiết với ai, hiện tại mỗi người ở phòng nhì đều cảm thấy bất an, ngay cả chính mình cũng không biết tương lai về sau sẽ ra sao. Đối mặt với những người tiến lên chào hỏi muốn lôi kéo chút quan hệ kia, nhũ mẫu cũng chỉ lung tung gật đầu rồi hướng về phòng Trương thị trước đây mà chạy tới. Nhị tiểu thư khẳng định là chạy đến đó.

Sân viện cũng không tiêu điều như trong tưởng tượng, ngoại trừ không có từng đám nha hoàn, ma ma như trước kia, cảnh trí và mọi vật nơi đây vẫn duy trì như lúc Trương thị rời đi. Người ngoài đều nói nhị phu nhân là do bị lão gia làm cho nổi giận mới bỏ đi, nhũ mẫu lại không tin. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa chuyện nhị lão gia trăng hoa cũng không phải mới ngày một ngày hai, với tính tình của Trương thị khẳng định là không có chuyện bỏ đi, kể cả nhị lão gia có cưới tiểu thiếp vào cửa Trương thị cũng sẽ không đi.

Hơn nữa còn là đi vào lúc nửa đêm.

Một mặt vừa suy nghĩ, mặt khác lại dáo dác nhìn bốn phía xem Hứa Tâm Dao trốn chỗ nào. Chính phòng không có, hàng lang gấp khúc và các phòng kế bên cũng không, cuối cùng bà bước vào phòng ngủ của Trương thị, nhìn quanh một lượt nhưng cũng trống không. Nhũ mẫu nhướn mày, cất bước đi vào tìm kiếm cẩn thận một lượt, cuối cùng tìm được Hứa Tâm Dao ở trong tủ quần áo.

Trương thị bình thường tướng mạo cũng ưa nhìn, dáng người lại yêu mĩ, quần áo mỗi loại, mỗi mùa đều không thể thiếu nên tủ quần áo của nàng cũng cực lớn. Nhũ mẫu sở dĩ phát hiện Hứa Tâm Dao ở trong tủ quần áo là bởi vì tuy mọi thứ vẫn giữ nguyên không có gì thay đổi nhưng trên mỗi đồ vật đều phủ một tầng bụi mỏng, chỉ có trên tủ quần áo có in một dấu tay nhỏ xíu.

Mở của tủ ra nhìn, thân hình nhỏ bé của nhị tiểu thư vùi sâu trong đống quần áo, không để ý kỹ thì cũng không thể nhìn ra.

”Nhũ mẫu!” Tiếng Hứa Tâm Dao mang theo âm thanh nức nở.

”Ta đây, ta đây, nhũ mẫu ở đây rồi.” Một bên trả lời, một bên đưa tay muốn bế Hứa Tâm Dao ra ngoài. Hứa Tâm Dao lại né tránh, càng vùi sâu vào tủ quần áo, quay lưng về phía nhũ mẫu.

”Bọn họ đều nói vì tam muội được sinh ra nên mẫu thân của con mới bỏ đi, bọn họ nói tam muội mới là Phượng Hoàng chân chính, con chỉ là thế thân. Mẫu thân không thể tranh được với đại bá mẫu nên mới bị đại bá mẫu đuổi đi.”

”Nhũ mẫu, bọn họ nói đều là sự thật sao?”