Chân Thành Thâm Tình

Chương 30




Edit: Mr.Downer

Cận Hàn Bách làm một kẻ cuồng công tác mấy năm, bỗng nhiên hiếm thấy nghỉ việc mấy ngày.

Anh nghỉ việc làm gì?

Anh chỉ cùng Kiều Nhiên ở nhà, hai người không làm gì cả, cho dù chỉ liếc mắt nhìn nhau cũng cảm thấy thật tốt đẹp. Cận Hàn Bách vòng tay ôm Kiều Nhiên vào trong lòng, nghe cậu kể chuyện mấy năm trước đã trải qua những gì.

Cổ họng Kiều Nhiên còn hơi khàn, cậu bình tĩnh nhỏ giọng kể. Kể về gian phòng nhỏ trong sinh hoạt của mình, về cậu con trai quái gở của nhà hàng xóm, về đôi tình nhân tối ngày cãi nhau ở đối diện. Thời điểm nhắc đến bọn họ, Kiều Nhiên chợt mỉm cười, thấp giọng nói: "Bọn họ cãi nhau rất dữ dội, nhưng vào lúc ấy em ước gì được giống như bọn họ, có thể cãi nhau, ầm ĩ xong rồi lại dễ dàng làm lành."

Cận Hàn Bách cúi đầu, hôn một cái lên gò má của cậu.

"Có thể cãi nhau thật tốt..." Kiều Nhiên mím môi, "Buổi chiều bọn họ cãi nhau, rồi buổi tối cùng nhau đi mua bia và đồ ăn, ở nhà nấu lẩu, người con trai còn mua một bó hoa."

Lúc Kiều Nhiên nói tới đây, mông lung hiện lên trong mắt cậu, cảm giác như những việc này đã xảy ra thật lâu về trước, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì hình như chỉ mới cách đây một năm.

Cận Hàn Bách vẫn là người không nói nhiều như từ trước đến giờ, dù cho người yêu của anh một lần nữa trở về bên cạnh, dù cho cánh tay anh như đang ôm toàn bộ thế giới. Cận Hàn Bách ôm Kiều Nhiên từ đằng sau, nắm lấy bàn tay cậu xoa xoa, Kiều Nhiên hơi nghiêng đầu dựa vào người anh, vừa thoải mái vừa mãn nguyện.

Cận Hàn Bách vuốt nhẹ lòng bàn tay của cậu, hỏi: "Hoàn cảnh xa lạ như vậy, em có sợ không?"

"Đương nhiên là sợ chứ." Kiều Nhiên cười cười, "Hơn một năm đầu, em nhiều lần cố gắng chứng minh xem những ký ức liên quan đến "Kiều Nhiên" có phải thật hay không, em còn đi tìm bác sĩ tâm lý, nghi ngờ mình bị rối loạn tinh thần, bởi vì mọi thứ thật quá hoang đường."

Kiều Nhiên kể lại những ngày tháng vặn vẹo dày vò đã trải qua bằng một vài câu nói, cậu thấp thỏm hoảng sợ cô độc bất lực, cậu nghi ngờ thần kinh cùng ký ức của chính mình mỗi ngày, cậu nhìn thấy thật nhiều những lời khó nghe trào phúng Cận Hàn Bách trong tin tức, cấu xé thân thế của anh ra làm trò cười cho thiên hạ. Mỗi đêm trước khi ngủ, trong đầu Kiều Nhiên luôn hiện lên lần cuối cùng hai người gặp nhau, cậu luôn nhớ đến đôi mắt thất vọng đến cực điểm của Cận Hàn Bách.

Cậu yêu Cận Hàn Bách như thế, bởi vì tội lỗi của chính mình mà thống khổ.

Kiều Nhiên nhắm hai mắt nói: "Sau đó tất nhiên em không còn thấy sợ nữa, thích ứng với thân phận mới, thời gian có thể thay đổi tất cả."

Kiều Nhiên chỉ nói xong một nửa. Thời gian thần kỳ như vậy, có thể biến một tiểu thiếu gia luôn được cưng chiều hết mực như cậu thành một người biết tự lập trong sinh hoạt, nhưng thời gian lại không thể nào làm cho cậu không ngừng nhớ tới Cận Hàn Bách.

Cậu không có một giây nào không nhớ đến anh.

Tóc Kiều Nhiên cọ vào mặt Cận Hàn Bách, rất mềm rất nhẹ. Cận Hàn Bách nhỏ giọng an ủi bên tai Kiều Nhiên, cũng không nhắc đến những năm qua của anh.

Kiều Nhiên hỏi anh: "Lúc đó anh hận em chứ?"

Cận Hàn Bách lắc đầu: "Không hận."

"Khi đó anh rất khổ cực." Cận thị mấy lần bị rung chuyển vào khoảng thời gian đấy, Cận Hàn Bách chạy tới chạy lui giữa trong và ngoài nước như một người sắt, những gì liên quan đến Cận Trí Duy qua đời, Kiều Nhiên mất, anh lặng thinh không đề cập đến. Kiều Nhiên biết hết những việc này, cậu xoay người ôm cổ Cận Hàn Bách, yên lặng cọ cọ.

Cận Hàn Bách sờ đầu của cậu, nhẹ giọng nói: "Không nói về những việc này nữa, đều đã qua rồi."

"Ừm, sau này chúng ta sẽ không tách nhau ra thêm một lần nào nữa." Kiều Nhiên khịt khịt mũi, "Không muốn lại rời xa nhau."

"Ừ." Cận Hàn Bách hôn thái dương của cậu.

Kiều Nhiên cảm thấy dùng gương mặt Ôn Đình nói những lời này có chút không quen, nhưng Cận Hàn Bách không cảm thấy có vấn đề gì. Kiều Nhiên bật cười nói: "Em đã quen làm tình nhân nhỏ của anh rồi, bây giờ đột nhiên đổi lại thân phận nên cứ thấy kỳ kỳ, cảm giác mình thật làm càn."

Cận Hàn Bách bị cậu chọc cười, nhướng mày hỏi: "Vậy thế nào mới đúng?"

"Thì là..." Kiều Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh phải nên cao cao tại thượng, kim chủ mà, giàu nứt đổ vách, anh nói cái gì cũng đúng. Còn em là tình nhân nhỏ, bị bao nuôi, phải ngoan ngoãn. Như vậy mới chất."

"Ai nói là tình nhân thì phải ngoan?" Cận Hàn Bách bật cười, hôn lên môi Kiều Nhiên, Kiều Nhiên phối hợp ôm lấy cổ của anh, chủ động duỗi đầu lưỡi ra đáp lại.

Ánh mắt Cận Hàn Bách chậm rãi tối sầm xuống.

Đã nhiều ngày kể từ khi Kiều Nhiên nói ra thân phận của mình, Cận Hàn Bách đau lòng cho thân thể của cậu, hai người vẫn chưa làm tình thật sự. Tựa như có nhiều thứ còn chưa nói, chuyện làm tình được gác lại sau. Nhưng bây giờ những gì nên nói đều đã nói xong, thân thể Kiều Nhiên cũng gần như bình phục, Cận Hàn Bách cũng nên thu nợ.

Hai người củi khô bốc lửa, sau một nụ hôn liền không thể kiềm hãm được.

Kiều Nhiên trở mình dạng chân ngồi trên người Cận Hàn Bách, nhìn thấy bản thân trong đôi mắt của anh. Cậu cởi khoá quần của Cận Hàn Bách, đầu ngón út dò vào bên trong, nhẹ gãi dưới bụng của anh,

"Tiên sinh..." Đuôi mắt Kiều Nhiên mang theo mời gọi, khẽ gọi anh, "Em muốn ngài..."

Cậu nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn kế tiếp lên xương quai xanh của Cận Hàn Bách: "Em muốn ngài ôm lấy em, xé rách quần áo của em... Rồi hôn em..."

Thân thể Kiều Nhiên chậm rãi đi xuống dưới, chầm chậm bỏ vạt áo của Cận Hàn Bách ra khỏi quần, hàm hồ nói: "Muốn ngài tiến vào trong em..."

Cậu dùng răng cắn vào quần lót của Cận Hàn Bách, kéo nó xích xuống một chút, vừa vặn lộ ra phân thân đang ngẩng đầu. Kiều Nhiên liếm láp bên trong lông thô dày đặc, khiến chúng dính một chút nước miếng óng ánh của cậu. Kiều Nhiên từ dưới nhìn lên Cận Hàn Bách: "... Làm em, làm cho em phát khóc."

Hơi thở của Cận Hàn Bách nặng nề, lồng ngực chập trùng, Kiều Nhiên biết ngày hôm nay cậu sẽ không được chết tử tế, cậu tìm đường chết trêu người, Cận Hàn Bách sẽ không tha cho cậu. Nhưng cậu thật sự khát vọng Cận Hàn Bách, muốn anh thô bạo làm tình cùng mình, muốn bản thân dùng thân phận Kiều Nhiên nhận lấy tất cả của anh, mà không phải là bất kỳ thân phận nào khác.

Cận Hàn Bách đè Kiều Nhiên ở dưới thân, anh hầu như không cho Kiều Nhiên cơ hộp tiếp tục mở miệng, xé rách quần áo của cậu, kéo xuống từ hai bên vai. Kiều Nhiên lập tức cứng rắn trong nháy mắt, cậu rất thích Cận Hàn Bách vào những lúc như thế này.

Quần áo của Kiều Nhiên còn treo trên eo cùng cánh tay, Cận Hàn Bách mạnh mẽ hôn cậu, cắn hầu kết cùng xương quai xanh của Kiều Nhiên. Ánh mắt anh như một con dã thú, tràn đầy xâm chiếm cùng ngang ngược. Kiều Nhiên khó đè xuống những rung động trong lòng, từng tiếng thở dốc từ từ phát ra từ trong cuống họng.

"Làm cho em phát khóc." Cận Hàn Bách cắn lỗ tai của Kiều Nhiên, liếm vành tai cậu, âm thanh thô khàn ghé vào bên tai hỏi: "Muốn bắn mấy lần?"

Kiều Nhiên suy nghĩ một chút, duỗi ba ngón tay: "Muốn ba lần."

Cận Hàn Bách cười cười, hôn ngón vô danh của cậu: "Được."

Kiều Nhiên nhắm hai mắt, cảm thụ lấy bàn tay Cận Hàn Bách đang châm lửa trên người cậu, những nơi được bàn tay anh quét qua như bị lửa thiêu, cháy bỏng làn da khiến cậu mê muội mà khát vọng. Tay của Cận Hàn Bách lướt qua trước ngực của Kiều Nhiên, dưới bụng, rồi cuối cùng dừng lại giữa hai bắp đùi của cậu.

Ngón tay của anh vuốt nhẹ nhiều lần chỗ trũng nơi khớp đầu gối, đây là vị trí mẫn cảm nhất, khiến nửa người của Kiều Nhiên cảm thấy tê dại. Cậu rên rỉ, muốn Cận Hàn Bách xoa xoa nhiều hơn, vô thức nghênh hợp theo bàn tay anh.

"Hôn nhẹ em có được không?" Cận Hàn Bách ôn nhu khẽ hỏi.

"Được." Kiều Nhiên vội vã gật đầu, "Muốn."

Một tay của Cận Hàn Bách ôm eo của cậu, để cậu hơi nhấc người khỏi giường, một tay kéo quần lót của Kiều Nhiên. Cậu nhóc hoạt bát không thể đợi chờ được nữa đã nhảy ra, khát khao được Cận Hàn Bách an ủi. Cận Hàn Bách cúi người, chậm rãi từ bụng cậu đi xuống dưới, cắn một khối thịt nhỏ mềm ở chỗ trũng trên chân của Kiều Nhiên, mút hút một hồi.

Đây là vị trí đối với đàn ông mà nói rất đặc thù, thậm chí không cần đụng vào dương v*t, cũng không cần đụng tới tuyến tiền liệt trong cơ thể, chỉ cần kích thích vị trí này cũng có thể làm cho đàn ông có chút xuất tinh. Vị trí này của Kiều Nhiên đặc biệt nhạy cảm, từ trước đã thế, bây giờ cũng vậy.

Tay của Cận Hàn Bách vuốt lên vuốt xuống chân cậu, nhưng không chạm vào vật kia của Kiều Nhiên.

Trên dương v*t của Kiều Nhiên rỉ ra dịch thể trong suốt, chảy dọc xuống hành thân, như đang khóc vì tủi thân. Khi Kiều Nhiên mở miệng đã mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh mềm nhũn kèm theo một chút yếu ớt, khe khẽ cầu xin: "Cận Hàn Bách... Anh xoa xoa em đi... Sờ sờ em."

"Muốn khóc?" Cận Hàn Bách đáp ứng ý nguyện của cậu, nắm chặt phấn hành đang khó nhịn giật giật, hôn một cái động viên trên đỉnh.

Kiều Nhiên bị kích thích đến run lên.

"Không cho khóc." Ngón tay Cận Hàn Bách chạm vào khoé mắt của cậu, "Bây giờ còn chưa tới lúc để em khóc."

"Ưm..." Kiều Nhiên khịt khịt mũi, "Vâng, không khóc, anh mau mau thương em."

Kiều Nhiên đã quen làm nũng ở trên giường để Cận Hàn Bách thương cậu, cậu biết cách nói làm sao để cho Cận Hàn Bách mềm lòng. Kiều Nhiên chợt dùng tay lau hành thân của mình, đầu ngón tay dính dịch thể chảy xuống, đặt bên môi rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm, khoé mắt ửng hồng không nói một lời, chỉ tủi thân nhìn Cận Hàn Bách.

Cận Hàn Bách hít một hơi thật sâu, cắn răng, Kiều Nhiên nhìn anh như vậy, một trăm Cận Hàn Bách cũng không chống đỡ nổi.

Thời điểm Cận Hàn Bách thật sự ngậm lấy của cậu, Kiều Nhiên thoải mái đến mức lỗ chân lông cả người muốn nổ tung.

Người này là Cận Hàn Bách.

Người mà cậu thích cậu yêu như vậy, đã từng nghĩ rằng đời này sẽ bị anh hận, không bao giờ có thể trở lại bên cạnh anh.

Kiều Nhiên nhịn mấy lần, nhưng vẫn không nhịn được, nước mắt cứ chảy dài xuống.

Kiều Nhiên không chống đỡ được khoái cảm mãnh liệt như thế, đầu lưỡi của Cận Hàn Bách bao lấy của cậu, còn chưa chuyển động mấy lần, Kiều Nhiên đã run rẩy bắn ra. Cậu nắm chặt tấm ra giường, không chịu nổi cạ lưng, bắn ra chất lỏng không chừa một giọt, toàn bộ đều bắn ở trong miệng của Cận Hàn Bách.

Cận Hàn Bách lau nước mắt trên mặt cậu, giọng nói khàn khàn: "Một lần."

Kiều Nhiên vừa mới bắn ra rất nhiều, bây giờ còn đang run run. Cậu gật đầu, còn chưa làm mà cậu đã bắn một lần.

Thật ra vừa nãy Cận Hàn Bách không chạm vào cậu nhiều lắm, Kiều Nhiên bắn xong bắt đầu cảm thấy trống vắng. Phía trước thoả mãn thì phía sau cũng muốn, muốn được Cận Hàn Bách mạnh mẽ lấp đầy. Cậu nháy mắt một cái, chậm rãi tách chân ra, mở rộng nhìn Cận Hàn Bách: "Bên trong thật trống trãi..."

Cả người vừa mới bắn nên co lại thành khối, nhẫn nhịn thẹn thùng lấy lòng anh, Cận Hàn Bách thật không biết làm sao có thể thương cậu nhiều hơn một chút.

Nhưng nhịn đi việc sắp nổ tung, Cận Hàn Bách vẫn không muốn cứ như vậy trực tiếp tiến vào.

Anh cởi sạch quần áo trên người mình, đứng trên đất bên cạnh Kiều Nhiên, phân thân đang ngẩng đầu dán lên mặt cậu, ở trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Liếm ướt."

Kiều Nhiên há to miệng cũng chỉ có thể ngậm lấy đỉnh đầu, cậu ra sức liếm láp, hành thân to lớn được cậu làm cho ướt át.

Cận Hàn Bách lấy dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo, xoa ấm trên tay rồi mới bôi lên phía sau của Kiều Nhiên. Kiều Nhiên cố gắng thả lỏng để Cận Hàn Bách mở rộng cho mình.

Thời điểm có thể chứa đựng hai ngón tay, Kiều Nhiên đã gấp đến đổ mồ hôi, dùng chân vòng lấy thắt lưng của Cận Hàn Bách, âm thanh mềm mại cầu xin: "Cận Hàn Bách, anh vào đi... Em có thể rồi."

Thật ra Cận Hàn Bách một giây cũng không nhịn được, lâu như vậy đã đến cực hạn của anh, nếu không đau lòng Kiều Nhiên, không muốn để cậu bị thương, Cận Hàn Bách đã sớm mạnh mẽ ăn sạch người ở dưới thân. Anh rất cố gắng mới có thể đè xuống dục vọng xâm chiếm của chính mình, nhịn xuống ý nghĩ muốn làm cậu đến ra máu, khiến cậu kêu gào xin tha để chứng minh cậu thật sự tồn tại.

Thời gian mở rộng không đủ, Cận Hàn Bách không thể cắm vào toàn bộ ngay lập tức, anh chỉ có thể đi vào phần đầu. Dù Kiều Nhiên đã hết sức thả lỏng nhưng miệng huyệt căng mịn vẫn không thể chứa đựng phân thân to lớn của Cận Hàn Bách.

Cận Hàn Bách xoa xoa miệng huyệt, kéo căng cơ bắp toàn thân, chậm rãi tiến vào, cho đến khi tất cả hoàn toàn đi vào cơ thể của Kiều Nhiên.

Trong cơn đau đớn của Kiều Nhiên mang theo thoả mãn, cậu cắn môi.

Cận Hàn Bách nắm lấy hai chân của Kiều Nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu mà nói: "Tiểu Kiều bảo bối, ngày hôm nay em đừng cầu xin anh, anh không nhịn được."

"Vâng... Được."Kiều Nhiên thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của anh từ vật đang chôn trong cơ thể của mình, cảm giác được lấp đầy này khiến cậu mê luyến đến nghẹt thở.

Tuy Kiều Nhiên đã đáp ứng, nhưng lúc sau cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ có thể run giọng rì rầm van xin.

Bởi vì thật sự... Cậu chịu không nổi.

Hai chân của Kiều Nhiên bị tách ra sang hai bên để Cận Hàn Bách ra vào thân thể của cậu, tràng đạo bị kích thích rỉ ra chất lỏng, trộn lẫn cùng dầu bôi trơn mà chảy ra khỏi miệng huyệt, mang theo bọt trắng do ma sát nhiều lần, dâm mỹ chảy dọc theo khe mông, thấm thành một bãi dấu vết sẫm màu ở trên giường.

"A... Nhanh quá..." Kiều Nhiên bắt lấy một cánh tay của Cận Hàn Bách, nhưng mồ hôi trơn trượt khiến cậu không nắm vững được tay anh, "Chậm một chút được không... A..."

Cận Hàn Bách không hề chậm lại, anh chỉ mãnh liệt đóng vào Kiều Nhiên thông qua vị trí kết hợp giữa hai người.

"Cận Hàn Bách... Ừm..." Kiều Nhiên không có cách nào thốt ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể bật ra từng tiếng rên rỉ vỡ vụn, vô thức gọi tên người yêu, lặp đi lặp lại như niệm chú không ngừng, "Cận Hàn Bách..."

Cận Hàn Bách cúi người hôn cậu, ngậm lấy đầu lưỡi, liếm láp bờ môi của cậu, "Ừm... Anh đây."

Cả người Kiều Nhiên co giật khi bắn ra, hai chân cong lên run run, từng dòng bạch trọc chảy ra từ lỗ nhỏ, vẽ ra từng chút dấu vết xuống gốc rễ.

Kiều Nhiên thở không ra hơi, trên trán đổ một lớp mồ hôi.

Cận Hàn Bách còn cắm ở trong thân thể cậu, vẫn chưa rút ra, chờ đợi Kiều Nhiên chậm rãi qua cơn khoái cảm.

Anh vuốt ve bắp đùi của Kiều Nhiên, trầm giọng nói: "Hai lần."

Kiều Nhiên không có sức trả lời, Cận Hàn Bách quá lớn quá mạnh, cậu chịu không nổi. Cận Hàn Bách không cho cậu thời gian thích ứng, mãnh liệt tấn công, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để nghỉ giải lao. Kiều Nhiên từ đầu đến cuối phải chịu kích thích mãnh liệt cấp tốc, khoái cảm nhanh chóng tích luỹ cho đến điểm giới hạn, sau đó vẫn duy trì ở điểm giới hạn kia, khiến cho cậu thật sự tiêu hao hết thể lực.

Nhưng cậu đã nói muốn bắn ba lần, chỉ vừa mới hai lần.

Hơn nữa cậu biết rõ trong lòng, Cận Hàn Bách sẽ không tha cho cậu dễ dàng.

Cận Hàn Bách thay đổi tư thế trước khi bắt đầu lần thứ hai, Kiều Nhiên nằm sấp ở trên giường, Cận Hàn Bách đi vào từ phía sau. Tư thế này tiến vào rất sâu, Kiều Nhiên mới vừa bị sáp bắn, cơ thể vô cùng mẫn cảm, hầu như mỗi một lần Cận Hàn Bách dùng sức thúc vào đều có thể đổi lấy một lần co giật của cậu.

Cả người Kiều Nhiên phát lạnh, mồ hồi trên trán chùi hết vào ra giường.

Cận Hàn Bách một bên cắm vào, một bên hỏi cậu: "Em là ai?"

Kiều Nhiên biết anh đang hỏi cái gì, cậu giật người theo cú thúc, cắn chặt răng trả lời: "Kiều Nhiên, em là Kiều Nhiên, em là Tiểu Kiều."

"Tiểu Kiều của anh sao?" Cận Hàn Bách giữ hai bên hông của cậu, mỗi lần đi vào thật sâu, như muốn để tất cả của mình lấp đầy thân thể cậu.

Kiều Nhiên dùng tấm ra chùi nước mắt: "Đúng, Tiểu Kiều của anh."

"Còn đi không?" Cận Hàn Bách nắm chặt eo của Kiều Nhiên, dùng sức đâm vào, âm thanh khi thân thể va chạm vang vọng trong phòng, Cận Hàn Bách không nhìn thấy mặt cậu, cúi đầu hỏi: "Còn đi nữa hay không?"

"Không đi." Kiều Nhiên khàn cổ họng, tiếp tục đáp, "Em sẽ không đi đâu hết."

Cặp mắt của Cận Hàn Bách hồng lên, nhìn Kiều Nhiên bị mình chà đạp ở dưới thân đến nỗi cả người đều đỏ ửng, miệng huyệt vừa mở vừa khép chờ đợi anh mỗi khi ra vào. Anh không biết làm sao mới có thể thả người này lại vào trái tim trống rỗng của bản thân.

Trái tim đã trống rỗng quá lâu, một lần nữa bất chợt được lấp kín sẽ cảm thấy không dễ chịu.

Bởi vì được phủ đầy sẽ phải đồng thời nhớ lại đau đớn thấu xương khi bị đào rỗng lúc trước.

"Cận Hàn Bách..." Kiều Nhiên đưa tay về sau, muốn chạm vào khuôn mặt của anh, nhiều lần lặp lại, "Em không đi đâu hết, sẽ luôn ở bên anh."

Cận Hàn Bách nhắm mắt, tiếp tục những đợt tấn công khó nhịn đối với Kiều Nhiên.

Kiều Nhiên bị lật người lại, đối diện với anh. Thân thể như bay lên không, tựa như bị xách lên, chỉ có đầu thỉnh thoảng chạm phải giường.

Kiều Nhiên bị đặt ở trên giường, thừa nhận dục vọng mãnh liệt của Cận Hàn Bách.

Một chân cậu được giơ lên, đè trên một bên bả vai anh, bắp đùi truyền đến cảm giác đau đớn nho nhỏ như bị xé rách, nhưng mỗi một động tác của Cận Hàn Bách đều có thể mang cậu lên đến đỉnh điểm, cảm giác muốn được chết nhanh chóng...

"Tiên sinh... Tiên sinh tha cho em đi..." Nước mắt Kiều Nhiên giàn giụa, thân thể bị đâm xuyên, mỗi một tế bào đều mẫn cảm, cho dù ngón tay của Cận Hàn Bách chạm phải bất kỳ nơi nào cũng đều có thể đổi lấy run rẩy và co giật của Kiều Nhiên.

Cậu đã sớm muốn bắn, hành thân căng trướng thành màu đỏ, nhưng cậu bắn không được. Cận Hàn Bách không cho cậu bắn.

Cận Hàn Bách bắt cậu nắm chặt gốc rễ, không cho phép cậu bắn ra. Kiều Nhiên nắm thật chặt lấy gốc rễ, căng đau khó nhịn, nhưng vẫn nghe lời không chút nào buông tay.

"Em, em thật sự không được... A... Xin anh..." Thanh âm của Kiều Nhiên đã khàn đến thất thanh lần thứ hai, chỉ có thể bật ra một chút âm tiết mơ hồ, "Xin anh... Đau lắm..."

Nước mắt chảy đầy mặt, tất cả khí lực của Kiều Nhiên đều tập trung vào bàn tay đang kiềm hãm của chính mình, bây giờ cậu hối hận lúc đầu mình chỉ nói ba lần. Bởi vì chỉ có ba lần, vì vậy không thể bắn, phải kiên trì đến cuối cùng.

Lúc đầu cậu nên nói năm lần tám lần mười lần, hoặc dứt khoát không nói, Cận Hàn Bách làm cho cậu bắn bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần.

"Tha cho em... Em sẽ chết..." Kiều Nhiên cảm giác mình sắp không giữ được, cậu rất sợ mình hơi buông tay sẽ muốn bắn ra, cậu lắc đầu, hất nước mắt mới có thể thấy rõ Cận Hàn Bách, khóc lóc cầu xin: "Bảo bối, anh thương em... Anh không... Không thương em sao?"

Cả người Cận Hàn Bách đã lâm vào trạng thái mê loạn, anh nhìn đôi mắt của Kiều Nhiên, mỗi một lần vẫn mạnh mẽ đâm vào sâu nhất như cũ.

Người này là người anh trút hết cả linh hồn để yêu nửa cuộc đời.

Cận Hàn Bách làm sao có thể không thương cậu.

Anh cau mày, thậm chí mang theo chút thống khổ, hỏi người đang nước mắt đầy mặt ở dưới thân: "Em là ai?"

Tiếng nói Kiều Nhiên khàn khàn, dùng khí âm trả lời anh: "Tiểu Kiều, em là Tiểu Kiều... Em yêu anh..."

Cận Hàn Bách nhắm mắt, kéo bàn tay còn đang nắm chặt thân phân của Kiều Nhiên, ôm chặt cậu, hai người đồng thời bắn ra...

Kiều Nhiên có khoảng mười phút không nói nên lời.

Ngay cả khí lực để nhấc tay cũng không có, chỉ còn sót lại một ít sức để chớp mắt. Cận Hàn Bách nằm sấp trên người cậu, hơi thở nặng nề phun bên lỗ tai của Kiều Nhiên.

Trên người Kiều Nhiên không có chỗ nào không mệt mỏi, nửa người dưới thậm chí không có cảm giác.

Nhưng nghe thấy tiếng thở bên tai cùng nhịp tim đập, đáy lòng cậu chỉ cảm thấy dễ chịu.

Cảm giác an toàn mãnh liệt cùng thân thuộc bao phủ tới, Kiều Nhiên nhắm mắt lại, nghiêng đầu, hôn vào sau tai Cận Hàn Bách.

Môi cậu dán vào vành tai anh, lặp lại một lần lời mình đã nói. Cậu dùng thanh âm rất nhẹ lặng lẽ nói với Cận Hàn Bách, chậm rãi nhưng kiên định: "Em là Tiểu Kiều, em yêu anh."

Hô hấp của Cận Hàn Bách dừng lại hai giây, sau đó khôi phục bình thường.

Anh càng ôm chặt người trong lòng, cũng hôn lên vị trí giống như vậy ở sau vành tai Kiều Nhiên.