Chấn Thiên Kiếm Phổ

Chương 17: Phát hiện sự cấu kết




Đến lúc này Thiên Trung mới rõ, thì ra người bị phát hiện không phải là chàng mà là một người khác.

Thiên Trung thở phào vì biết thân phận mình chưa bị lộ. Chàng tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện bên dưới.

Trong phòng bây giờ có thêm một người và người này chẳng ai xa lạ, chính là Thẩm Phát Huy, phân đàn trưởng của Quan Âm sơn trang, mà đã có lần chàng gặp qua.

Thiên Trung cau mày nghĩ :

- “Thẩm Phát Huy sao lại có mặt ở đây? Không ngờ lão già này lại hai mặt. Một làm cho Quan Âm sơn trang, một lại cấu kết với bọn U Hồn cốc. Thảo nào Quan Âm sơn trang bị tiêu diệt và không chừng cái chết của bà là do hắn cũng nên”.

Bên dưới, Thẩm Phát Huy vòng tay bái chào người che mặt một cái, rồi cất giọng :

- Chủ nhân là lão Hy đây mà.

- Thì ra là ngươi, vậy ta cứ ngỡ là địch nhân nào.

Thẩm Phát Huy nhìn sang Doãn Chí Bình chép miệng :

- Lúc nãy tại hạ đứng bên ngoài trộm nghe U Hồn giáo chủ đang bâng khuâng và muốn lập một toán người thì phải?

Doãn Chí Bình gật đầu không nói gì. Thẩm Phát Huy bèn nói tiếp :

- Về vấn đề này chủ nhân của tại hạ cũng đã nghĩ đến từ lâu. Hôm nay tại hạ thay mặt người hướng dẫn U Hồn giáo chủ đến một chỗ.

Doãn Chí Bình nhướng cao mày rồi nhìn qua người che mặt như để xác định lời nói của Thẩm Phát Huy có đúng hay sai.

Người bịt mặt lên tiếng :

- Chúng ta cứ đến đó xem sao.

Nói đoạn y đứng lên sánh vai cùng Doãn Chí Bình bước ra khỏi phòng.

Thẩm Phát Huy đi trước hướng dẫn.

Thiên Trung trên mái nhà bèn lập tức bám sát theo.

Chàng thấy Thẩm Phát Huy đưa người che mặt và Doãn Chí Bình đi xuyên qua mấy dãy nhà đến một bãi đất trống ở cuối thị trấn Vũ Hán.

Thiên Trung nhìn thấy ở đấy đèn đuốc sáng rực, như đang vào mùa trẩy hội. Có tiếng người la hét, hò reo và tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu lẻng kẻng.

Chàng nghĩ thầm trong đầu, không biết ở đó họ đang làm gì.

Cuối cùng thì mọi người đã tới nơi. Thiên Trung ẩn mình vào một thân cây gần đấy quan sát.

Doãn Chí Bình đưa mắt nhìn, hắn thấy ở khoảng đất trống có độ vài chục hán tử đang luyện tập dưới sự chỉ huy của một gã đại hán để râu quai hàm.

Dường như mấy chục hán tử này chỉ biết làm theo mệnh lệnh từ chiếc còi nơi tay gã đại hán râu rìa. Mỗi lần gã này đưa chiếc còi vào miệng, thổi lên một tiếng tùy theo ngắn hay dài, mà tốp người đó sẽ có những động tác phù hợp.

Họ đang luyện tập một cách chăm chỉ, chẳng ngại gì ngày đêm, hay giá rét lạnh lùng. Họ chẳng khác là những cương thi (xác chết) được tái sinh để phục vụ lại cho con người.

Thẩm Phát Huy nói với Doãn Chí Bình :

- U Hồn giáo chủ các hạ hãy nhìn đi. Đó là những con người lúc nào cũng cẩn cẩn trung thanh với chủ nhân của tại hạ. Họ sẵn sàng liều chết bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, một khi chủ nhân của tại hạ cần đến.

Thẩm Phát Huy bước tới vỗ hai tay vào nhau một cái. Gã đại hán râu rìa xoay đầu lại nhìn thấy, gã vội vàng quay người chắp tay cúi đầu :

- Chủ nhân và phân đàn trưởng đã đến, thuộc hạ cúi đầu khấu kiến.

Thẩm Phát Huy gật nhẹ đầu nói :

- Tốt! Hãy ra mắt U Hồn giáo chủ đi.

Gã đại hán lật đật :

- Thuộc hạ đê đầu bái kiến Giáo chủ, chúc Giáo chủ vạn an.

Doãn Chí Bình phất tay đáp lễ. Người che mặt bèn hỏi :

- U Hồn giáo chủ có muốn thử qua vài chiêu với bọn họ không?

Doãn Chí Bình lắc đầu :

- Họ là người của túc hạ, thì làm sao tại hạ lại vô lễ được chứ.

Người che mặt cười xòa, nói tiếp :

- U Hồn giáo chủ đừng ngại, nếu Giáo chủ không thử qua thì làm sao biết sự lợi hại của nhóm người này.

Doãn Chí Bình bèn gật đầu :

- Túc hạ đã nói vậy, cứ để tại hạ đây thử qua xem sao.

Thẩm Phát Huy rút trường kiếm đưa qua cho Doãn Chí Bình, hắn lắc đầu :

- Chỉ thử sức với nhau thôi mà, cần gì dụng đến đao kiếm?

Thẩm Phát Huy cười ruồi :

- Giáo chủ cứ việc sử dụng kiếm, có giết chết vài mạng người cũng có sao. Vả lại như vậy mới thấy hết được sự lợi hại.

Doãn Chí Bình gật nhẹ đầu :

- Đã vậy bổn gia không khách sáo nữa.

Hắn liền cầm lấy trường kiếm bước ra chỗ nhóm người nọ.

Thẩm Phát Huy nhìn người che mặt chờ lệnh, thấy chủ nhân gật đầu, hắn khoác tay làm hiệu cho gã đại hán, được phép. Gã đại hán đưa chiếc còi lên bắt đầu điều khiển.

Nghe tiếng còi lệnh, lập tức bốn gã hán tử liền phóng đến bên Doãn Chí Bình. Bốn ánh đao lấp loáng bay vọt tới, gió rít lên nghe vù vù.

Doãn Chí Bình nhanh tay loang ra một đường kiếm gạt phăng ra. Nào ngờ tiếng còi lại vọng lên, bốn hán tử bèn đổi liền chiêu pháp. Một gã vọt tới trước xỉa luôn mũi đao vào yết hầu đối phương, bên tả một hán tử khoa đao chém xả vào bả cai U Hồn giáo chủ.

Doãn Chí Bình cười gằn một tiếng, thi triển kiếm pháp cực nhanh, chém vào thanh đao của gã hán tử phía trước.

Hai vũ khí chạm vào nhau phát tia lửa. Gã hán tử bị chấn động bởi cú va chạm này, người chao đảo, hổ khẩu nơi tay bị toạc ra đầm đìa máu và thanh đao trên tay hắn rớt xuống đất.

Hạ được một đối thủ, Doãn Chí Bình đưa ngay mũi kiếm đánh ngược ra sau, gạt chéo thanh trường kiếm một cái làm bật lên một tiếng choang. Thanh đao trên tay gã hán tử phía sau rời khỏi tay hắn, bị hất văng ra xa ngoài mấy trượng.

Tưởng đâu như thế sẽ phá vỡ được trận pháp do bốn hán tử này vây đánh. Nhưng không, cho dù đã có đến hai gã bị tướt mất binh khí nhưng chúng không bỏ cuộc, tay không vẫn lao vào dùng quyền cước mà đánh tiếp.

Nhất là gã hán tử bị rách toạt hổ khẩu tay, máu chảy ra đầm đìa, nhưng tuyệt nhiên trên mặt của gã không hề lộ ra một chút gì chứng tỏ đau đớn hay run sợ. Cứ coi như chẳng có việc gì xảy ra với bản thân của y hết.

Doãn Chí Bình nhíu mày tự nhủ :

- “Có lẽ sự lợi hại mà họ vừa nói là ở chỗ này đây. Đám hán tử này chẳng coi cái chết ra gì cả”.

Trong lúc Doãn Chí Bình đang suy nghĩ, tiếng còi lại vang lên. Hai gã hán tử còn lại vèn vung đao đâm tới, thế đánh của chúng quả nhiên rất lợi hại và cực kỳ mau lẹ.

Doãn Chí Bình dẫu sao vẫn là Giáo chủ của một phái có tiếng tăm trên giang hồ, thì có xá gì mấy tên vô danh tiểu tốt này.

Mũi kiếm đâm tới trước nhắm ngay vào cổ họng của gã hán tử bị toạc hổ khẩu, tưởng đâu gã này sẽ tránh né nhưng gã lại lao vào, đưa luôn cổ họng đâm vào trường kiếm.

Phập.

Một tiếng thật êm, trường kiếm đã cắm sâu vào cuống họng gã hán tử. Doãn Chí Bình từ xưa tới nay chưa hề run tay trước hành động tàn ác nào của mình. Ấy thế mà giờ đây hắn cũng phải giật mình trước cái uy của gã hán tử nọ.

Doãn Chí Bình không dám chậm trễ, rút nhanh thanh kiếm ra. Gã hán tử ngã xuống giãy đành đạch mấy cái rồi mới chết tốt, máu từ cổ họng gã phún ra thành vòi.

Thủ pháp của Doãn Chí Bình cực kỳ mau lẹ, vừa trông thấy mũi đao của gã hán tử kia tới vừa tầm, hắn bèn rút thanh trường kiếm về, nhún chân bay vọt lên, đồng thời dùng tay trái nắm lấy gã hán tử phía sau vừa bị hắn đánh rơi thanh đao, ném gã về phía trước.

Mũi đao của gã hán tử từ phía trước đâm tới, gặp lúc gã hán tử nọ bị xô tới. Thế là thanh đao tiện ngang bả vai tên nọ.

Quá đau đớn, gã hán tử bị trọng thương rú lên một tiếng hãi hùng, ngã nhào lăn lộn dưới đất.

Doãn Chí Bình phóng luôn ra ngoài xa, hắn nhìn thấy gã hán tử bị thương rút ngay đoản đao nhỏ vắt bên hông ra, rồi đâm vào giữa tim mà tự sát.

Doãn Chí Bình lẩm bẩm :

- Thật là một lũ điên khùng.

Tiếng còi lại nổi lên, hai gã hán tử còn lại liền phi thân vọt tới, tiếp tục tấn công.

Bây giờ Doãn Chí Bình không còn lòng dạ nào giao đấu. Chẳng phải vì hắn sợ mà vì hắn đã rõ sự lợi hại của nhóm cảm tử quân này rồi. Và muốn hai gã kia tồn tại để mưu sự việc lớn, còn hơn chết dưới tay hắn một cách vô ích.

Nhưng hai hán tử cứ lao lại như hai con hổ đói, chẳng biết sợ là gì. Chúng cứ theo hiệu lệnh từ chiếc còi mà xuất phát mọi hành động.

Buộc lòng Doãn Chí Bình phóng người bay vọt lên cao, rồi đưa ngón thiếu trạch (ngón trỏ) lên, dùng Cách không điểm huyệt điểm trúng vào vai hai gã hán tử còn lại.

Hai gã hán tử xoay đi ngã lăn xuống liền.

Sau khi đã hạ gục hai gã hán tử, Doãn Chí Bình tới trả lại trường kiếm cho Thẩm Phát Huy. Hắn buộc miệng khen :

- Quả nhiên là nhóm cảm tử.

Người che mặt bèn hất tay, cũng dùng Cách không điểm huyệt đạo cho hai gã hán tử.

Chúng lật đật bò dậy trước mặt người che mặt và nói :

- Chúng thuộc hạ thật vô dụng.

Nói đoạn rút đoản đao bên hông đâm vào giữa tim mà thác.

Doãn Chí Bình muốn can gián nhưng cũng đã muộn. Hắn chỉ biết thở dài.

- Tại hạ thật sự không muốn bọn chúng chết.

Thẩm Phát Huy thốt :

- Qui luật ở đây là thế. Không hoàn thành sứ mạng thì phải tự sát. Giáo chủ chớ có bi thương.

Doãn Chí Bình nhìn qua người che mặt lên tiếng :

- Tại hạ có một thắc mắc muốn hỏi túc hạ.

Giáo chủ cứ việc hỏi.

- Không biết túc hạ đã huấn luyện nhóm người như thế nào mà họ gan dạ đến thế?

Người che mặt bật cười đáp :

- Ta đã cho chúng uống một loại thuốc đặc biệt để khống chế bọn chúng. Kể ra thì chúng nó chẳng khác gì các hình nhân biết đi, luôn luôn làm theo hiệu lệnh của người chỉ huy. Chỉ biết lao lên phía trước, chẳng hề run sợ trước bất cứ chuyện gì.

Thiên Trung ẩn núp và theo dõi từ đầu mọi diễn biến xảy ra. Thoạt đầu chàng cũng không hiểu sao mấy gã hán tử kia lại quá dại dột, lao đầu vào chỗ chết một cách mù quáng như những con phù du lao vào lửa đỏ.

Đến chừng nghe người che mặt nói rõ lý do, chàng gật gù nhè nhẹ đầu nghĩ thầm :

- “Quả nhiên là lợi hại, nhưng dẫu sao quân tà ma ngoại đạo này cũng quá tàn ác, dụng người để làm chuyện phi nghĩa. Nếu họ dùng nhóm người này để đối phó với mình thì thật là nguy hiểm”.

Suy nghĩ của chàng bị gián đoạn vì bên ngoài có tiếng người che mặt cất lên :

- U Hồn giáo chủ, hay là các hạ hãy đặt cho nhóm này một cái tên được chứ?

Doãn Chí Bình xua tay :

- Tại hạ nào dám, dù gì họ cũng là người của túc hạ, làm sao tại hạ lại vô lễ đến thế.

Thẩm Phát Huy cất giọng :

- U Hồn giáo chủ lại khách sáo nữa rồi. Thật ra chủ nhân của tôi đã có ý muốn để nhóm này dưới quyền điều khiển của Giáo chủ, để người thuận tiện trong việc sai khiến.

Doãn Chí Bình tỏ vẻ hân hoan lộ ra ngoài nét mặt :

- Nếu túc hạ đã có nhã ý đó thì tại hạ đây không từ chối. Sẵn đây xin đặt cho cái tên đội Cảm tử quân.

Người che mặt gật gù :

- Cảm tử quân, cái tên rất có ý nghĩa. Được, cứ tạm gọi là vậy.

Thẩm Phát Huy bèn nói với gã đại hán râu rìa :

- Từ nay ngươi và nhóm Cảm tử quân sẽ chịu theo sự điều khiển của U Hồn giáo chủ.

Gã đại hán vòng tay cúi đầu :

- Thuộc hạ đã rõ.

Thẩm Phát Huy hất hàm ra lệnh, gã đại hán hiểu ý, đưa chiếc còi lên thổi một cái.

Lập tức mấy gã hán tử tụ hợp lại, rồi chúng khiêng xác bốn gã nạn nhân rời vị trí bỏ đi.

Thẩm Phát Huy cất giọng :

- Mời chủ nhân và U Hồn giáo chủ trở lại tệ xá.

Cả ba đồng bước bỏ đi. Thiên Trung chờ họ đi khuất mới dám bước ra. Thấy rằng những gì thu thập đêm nay là quá đủ, nên chàng quyết định trở về tửu quán.

Đến nơi thì trời cũng đã tờ mờ sáng, chàng vào phòng thấy Giảng Hoài Vũ đang ngủ nên không dám đánh thức, mà bỏ đi ra ngoài luôn.

Thiên Trung quyết định đi rừng Trúc Lâm nên rời quán đi luôn.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi, Thiên Trung đến nơi cạnh con suối, nơi mà ngày trước chàng từng điều tức trị thương ở dòng suối và Tống Kim Bình luôn có mặt một bên.

Chàng chẳng khó khăn gì để tìm được Tống Kim Bình, vì nàng đang ở trước mặt chàng.

- Tống muội!

Nghe tiếng gọi, Tống Kim Bình xoay người lại, nàng nhìn thấy Thiên Trung.

Đôi mắt nàng mờ lệ, chớp chớp liên tục.

- Trương ca!

Rồi chạy ào tới ngã vào lòng Thiên Trung, khóc òa lên như một đứa bé.

- Có phải thật là huynh không vậy?

- Là huynh đây mà.

Tống Kim Bình nói :

- Muội cứ tưởng suốt đời sẽ không bao giờ còn gặp lại huynh nữa.

Thiên Trung dìu Kim Bình tới một tảng đá phẳng để nàng ngồi xuống, rồi ung dung thốt :

- Huynh đã hứa với muội là sẽ quay về để cùng nhau ngắm cảnh bình minh thì làm sao lại không về.

Tống Kim Bình cất giọng :

- Ước gì chúng ta sẽ mãi mãi được như thế này.

- Thì chúng ta đã bên nhau rồi còn gì?

Tống Kim Bình lắc nhẹ đầu, dòng lệ vẫn còn đọng trên vành mi héo hắc.

- Muội nghĩ chỉ có thể hôm nay nữa thôi và không bao giờ có nữa.

Thiên Trung ngơ ngác :

- Muội nói chi những lời này, làm huynh chẳng hiểu gì hết?

- Muội muốn nói... mà thôi, tốt hơn là đừng nên nói ra làm gì.

Thiên Trung cau mày :

- Dường như muội đang giấu huynh điều gì thì phải.

Tống Kim Bình chậm rãi thốt :

- Muội đau lòng lắm nhưng biết làm sao được.

- Hãy nói ra đi, để huynh cùng chia sẽ với muội.

Tống Kim Bình lắc đầu :

- Hãy tha lỗi cho muội vì không thể.

- Muội không tin huynh chứ gì?

Tống Kim Bình vờ không nghe thấy. Nàng chỉ ánh mặt trời đang sáng rực ở phía đông mà nói :

- Huynh xem kìa, mặt trời lên đẹp quá. Muội chỉ ước có huynh bên cạnh, không cần gì cả. Chỉ hai ta sống cho hết kiếp này.

Thiên Trung nhận ra điều gì đó bất ổn nơi Tống Kim Bình, song không muốn hỏi han làm cho nàng buồn.

Vừa gặp lại Thiên Trung chỉ mong cả hai có được những giây phút vui vẻ bên nhau mà thôi.

Chàng vội dìu Kim Bình đến mỏm đá mà trước đây họ thường đứng ngắm cảnh mặt trời lên.

Ánh dương quang sáng chói đỏ ối lên dần ở đầu đỉnh núi xa xa. Cả hai thật sự hạnh phúc bên nhau.

Bất chợt có tiếng gọi từ phía sau :

- Trương đệ!

Thiên Trung cùng Tống Kim Bình quay người lại. Họ cùng nhận ra Giảng Hoài Vũ và ba người nữa. Họ là Cao Phi Trí Chưởng môn Đường môn, còn hai người còn lại Tống Kim Bình không biết là ai, song Thiên Trung thì quá rõ.

Chàng kêu lên :

- Oanh Oanh, Các Các, thì ra là hai muội đó sao?

Cao Phi Trí bước tới vòng tay :

- Trương huynh, đã lâu không gặp.

- Cao huynh, rất mừng được tái ngộ.

Tống Kim Bình lên tiếng :

- Cao Chưởng môn. Lâu nay các hạ vẫn bình an?

- Đa tạ Tống tiểu thơ có lời hảo ý, tại hạ vẫn bình an.

Oanh Oanh chỉ Kim Bình.

- Có phải tỷ là Tống Kim Bình?

Thiên Trung chép miệng :

- Đúng như vậy!

Kim Bình cũng thốt :

- Còn cô nương có phải là người dạo nọ đưa tiểu nữ và Trương ca đến gặp Huyết Thủ bà bà?

Oanh Oanh tươi cười gật đầu :

- Chính là muội đây!

Tống Kim Bình nhìn sang Các Các, nàng định hỏi nhưng Oanh Oanh đã hiểu ý, bèn lên tiếng :

- Đây là Các Các, vị cô cô của muội.

Giảng Hoài Vũ chép miệng :

- Nghĩ cũng lạ, Tống cô nương và Các Các với Oanh Oanh xem ra cũng đồng trang lứa, ấy thế mà có người cao quá.

Các Các hiểu ý bèn cất giọng :

- Tiểu nữ đã bảo Oanh Oanh cứ gọi là tỷ tỷ thì được rồi, nhưng Oanh Oanh đâu có chịu nghe.

Oanh Oanh xua tay :

- Oanh Oanh đâu dám thế, dẫu sao cô cô cũng là nghĩa nữ của lão thái quân.

Cao Phi Trí cười xòa :

- Hơn thua nhau chi một chức phận. Theo tại hạ thấy hòa đồng là việc hay nhất.

Các Các liền thốt :

- Oanh muội đã nghe Cao Chưởng môn nói rồi chứ?

Oanh Oanh gật đầu :

- Muội biết rồi, Các Các tỷ tỷ à!

Thiên Trung lên tiếng :

- Hai muội hôm trước đã trúng Mê hương tán. Huynh đi lấy thuốc giải khi quay trở lại thì đâu mất, làm huynh lo sợ vô cùng.

Các Các đáp :

- Lúc muội và Oanh Oanh tỉnh dậy nhìn quanh thấy đang nằm trên phiến đá, còn đại huynh thì đâu mất, nên lập tức đi tìm.

Thiên Trung cau mày :

- Nhưng hai muội trúng Mê hương tán sao lại tỉnh mau đến thế?

Oanh Oanh lắc đầu :

- Muội cũng không rõ tại sao, chỉ biết khi tỉnh lại thì người rất là lạnh.

Nguyên khi đó Thiên Trung đang tọa công để đẩy Mê hương tán ra ngoài, hơi lạnh từ người chàng tỏa ra ngoài và luồng hơi lạnh này lan đến chỗ hai cô gái và được thân nhiệt của họ hấp thụ. Chính nhờ vậy nên họ mau chóng hồi tỉnh, mà không rõ nguyên nhân tại sao.

Cao Phi Trí cất giọng :

- Bây giờ mọi người đã đoàn tụ âu là nhờ trời cao.

Thiên Trung bèn hỏi :

- Sao hai muội biết huynh ở đây?

Các Các đáp :

- Lúc tỉnh dậy, muội và Oanh Oanh bèn đi tìm huynh. Nhưng biết đâu mà tìm, nên đành vào trấn Vũ Hán. Thời may gặp Giảng huynh.

Giảng Hoài Vũ bật cười ha hả :

- Ta ngủ dậy, chẳng thấy đệ đâu cả, liền xuống lầu thời may gặp Oanh Oanh. Thú thật ta ngượng ngập hết sức vì nhớ lại chuyện xưa.

Thiên Trung cười xòa :

- Chuyện đã qua rồi, huynh nhắc để làm gì?

Giảng Hoài Vũ bèn hỏi :

- Suốt đêm qua đệ đã đi đâu và làm gì?

Thiên Trung liền thuật lại mọi việc mà đêm qua chàng tai nghe mắt thấy.

Sau đó Thiên Trung nhìn qua Kim Bình nói :

- Tống muội, huynh thật không ngờ Thẩm Phát Huy lại cấu kết với bọn tà ma ngoại đạo như vậy.

Cao Phi Trí tiếp lời :

- Rất có thể thảm kịch xảy ra ở Quan Âm sơn trang là do lão ta gây ra cũng nên.

Giảng Hoài Vũ gật đầu phụ họa :

- Cái đó là hẳn rồi còn phải nói. Quân cẩu tặc đó nếu để ta bắt gặp thì quyết sanh tử một phen.

Các Các lên tiếng :

- Muội chỉ lo ngại về cái đội Cảm tử quân gì đó. nó là trở ngại lớn cho Trương ca.

Oanh Oanh thốt :

- Chính vì vậy ta nên mau chóng tìm ra kiếm phổ càng sớm càng tốt.

Giảng Hoài Vũ giục :

- Thế thì ta lên đường ngay đi.

Cao Phi Trí nói :

- Núi Tử Nha đâu phải nhỏ, vả lại làm sao biết chính xác nơi nào là chốn bạch hạc thường lưu trú?

Oanh Oanh cất giọng :

- Ở núi Tử Nha nơi nào tập trung loài vượn nhiều nhất?

Giảng Hoài Vũ nhanh nhẩu đáp :

- Tại hạ sống ở vùng Vũ Hán này đã lâu, có nghe đâu ở đây thường nói: trên động Phong Vân, núi Tử Nha có rất nhiều giả hầu sinh sống. Nhưng ở đó rất cao.

Các Các gật nhẹ đầu :

- Nếu thế thì đúng rồi, vì trong hai câu đầu có nói, loài hạc trắng thường bay lên núi cao, nơi giả hầu cư trú muôn đời. Nếu không cao là chẳng phải nơi đó.

Cao Phi Trí lên tiếng :

- Vật ta đến đó xem sao?

Tống Kim Bình nói :

- Từ đây đến động Phong Vân đường đi rất trắc trở. E rằng không ít khó khăn.

Thiên Trung cương quyết nói :

- Khó khăn đến mấy cũng phải đến. Vận mệnh võ lâm đang đến hồi nguy kịch, huynh không thể đứng đó mà nhìn.

Các Các thêm vào :

- Chúng ta là những người sống trên giang hồ, trước sự an nguy của võ lâm đâu thể làm lơ. Tiểu nữ cũng đồng tình ý kiến của Trương ca.

Mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ của mình. Chỉ có Tống Kim Bình là chẳng nói gì.

Thiên Trung vòng tay thốt :

- Thời gian cấp bách, tại hạ cáo biệt để lên đường cho sớm.

Chàng nhìn qua Oanh Oanh và Các Các nói :

- Nhị vị tiểu muội, chúng ta lên đường thôi.

Giảng Hoài Vũ đưa tay cản lại :

- Ê! Nói đi là đi sao? Thề còn ta đệ bỏ đi đâu chứ?

Thiên Trung cười nhẹ :

- Đệ nào có ý đó, nhưng vì đường đi đầy rẫy sự nguy hiểm, đệ không thể.

Giảng Hoài Vũ hứ nhẹ một tiếng, rồi đưa tay vỗ vào ngực :

- Giảng Hoài Vũ này bình sinh coi cái chết là trò đùa, có gì đáng ngại. Vả lại đệ biết động Phong Vân ở đâu sao?

Cao Phi Trí thêm lời :

- Giảng đại ca nói chí phải, có thêm một người làm thêm một cánh tay. Trương huynh đừng câu nệ.

Thiên Trung cười khẽ :

- Nếu Cao huynh đã nói vậy, Thiên Trung này đâu dám cãi. Vậy cứ thế mà thực hành.

Nói đoạn chàng nhìn qua Tống Kim Bình :

- Tống muội, lần này ngu huynh đi động Phong Vân, lành dữ ra sao cũng chưa rõ.

Muội ở lại phải bảo trọng.

Tống Kim Bình gật đầu :

- Huynh phải cẩn trọng, đừng lo cho muội. Đi sớm về sớm, muội sẽ chờ.

Hai người bịn rịn một hồi mới chịu chia tay. Đoàn người của Thiên Trung nhắm núi Tử Nha mà tiến đến.

Tống Kim Bình đứng nhìn theo một lúc, rồi có hai hắc y nhân xuất hiện. Chúng cúi đầu :

- Tiểu thơ!

Nàng từ từ xoay lại, chậm rãi nói :

- Hãy về bẩm báo lại với chủ nhân, họ đã đi động Phong Vân ở núi Tử Nha.

Hai gã hắc y nhân toan bỏ đi, Kim Bình ngăn lại :

- Khoan đã!

- Tiểu thơ còn gì căn dặn?

Kim Bình cất giọng :

- Hai ngươi hãy nói với chủ nhân rằng, Kim Bình này có một yêu cầu.

- Xin tiểu thơ cứ nói, chúng thuộc hạ sẽ chuyển lời.

Kim Bình nói khẽ :

- Mong chủ nhân hãy nương tay với Thiên Trung.

- Được, thuộc hạ sẽ bẩm báo lại.

Nói dứt, hai gã hắc y nhân phóng người bỏ đi.

Còn lại Tống Kim Bình nàng nhìn về hướng Thiên Trung vừa đi, đôi dòng lệ lại tuôn trào. Nàng lẩm bẩm :

- Trương ca! Hãy tha lỗi cho muội, vì muội không còn con đường nào chọn lựa.

Nàng gục đầu vào hai tay òa khóc.

* * * * *

Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh có vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn sững Tây Vương Chu Kiếm Sinh rồi cất giọng :

- Thưa nhạc phụ.

Tây Vương Chu Kiếm Sinh đưa tay ngăn lại :

- Chớ có xưng hô như vậy, ta chưa bao giờ nhận ngươi là con rễ.

Lâm Đạt Vinh cau mày :

- Nhưng... Tây Vương chủ nhân đã từng hứa trước mặt Ưng Vương Ngũ Sát nghĩa phụ của tại hạ rồi kia mà?

Chu Kiếm Sinh gật đầu :

- Ta không phủ nhận điều đó. Nhưng lúc ấy Doãn Chí Bình đã ép ta mà thôi.

Lâm Đạt Vinh thốt :

- Tây Vương chủ nhân muốn phản ngôn?

- Ngươi muốn nói sao cũng được, ta không trách ngươi đâu.

Lâm Đạt Vinh nói tiếp :

- Nhưng hiện giờ Chu Thất Thất đang ở trong tay nghĩa phụ của tại hạ.

Tây Vương Chu Kiếm Sinh bật cười :

- Ngươi chớ đem chuyện đó ra mà hù dọa ta mất công. Một khi Chu Kiếm Sinh đã nói ra điều gì thì không bao giờ sợ hậu quả.

Lâm Đạt Vinh thắc mắc :

- Thì ra hôm nay Tây Vương chủ nhân đòi tại hạ tới đây là để nói ra điều đó chăng?

Tây Vương Chu Kiếm Sinh lắc đầu :

- Không phải, ta muốn ngươi gặp một người.

- Tại hạ có quen với người đó không?

Chu Kiếm Sinh chép miệng :

- Ngươi rất quen là đằng khác.

Nói dứt lão bèn vỗ tay, lập tức một người bước ra.

Lâm Đạt Vinh nhận ra ngay người này, hắn buột miệng kêu lên :

- Nhụy Ngọc Miêu? Tây Vương chủ nhân muốn tại hạ gặp Nhụy hộ pháp là có ý gì chứ?

Chu Kiếm Sinh đáp :

- Ngươi chớ nôn nóng, hãy từ từ rồi sẽ rõ.

Lâm Đạt Vinh cau mày hỏi :

- Nhụy hộ pháp, muốn gặp tôi có việc gì?

- Lâm Đạt Vinh, ta muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Cách nay trên hai mươi năm, Doãn Chí Bình đã giết chết một gia đình.

Lâm Đạt Vinh chớp mắt :

- Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?

Nhụy Ngọc Miêu cười, tiếp :

- Cứ để ta kể tiếp. Trong lúc đó có hai đứa bé, một trai một gái thoát nạn. Doãn Chí Bình đã bắt đứa bé trai đi, còn đứa bé gái sau bao năm tìm cách để được y tin tưởng và cho vào U Hồn cốc.

Lâm Đạt Vinh nhíu cặp chân mày :

- Nhụy hộ pháp nói vậy là có ý gì? Không lẽ đứa bé trai ấy chính là tại hạ đây sao?

- Chính là như vậy.

Lâm Đạt Vinh giật mình, xua tay :

- Không thể như thế được. Đứa bé đó không phải là tại hạ.

Nhụy Ngọc Miêu cười nhạt :

- Ngươi không tin cũng chẳng sao, nhưng sự thật vẫn là sự thật.

Lâm Đạt Vinh quắt mắt :

- Nhụy hộ pháp, có phải ngươi định cấu kết với Tây Vương phái để làm chia rẽ U Hồn cốc?

Nhụy Ngọc Miêu lạnh lùng nói tiếp :

- Ta đã đoán từ đầu là ngươi chẳng bao giờ tin. Nhưng ta sẽ làm cho ngươi tin, có phải hiện ngươi đang giữ nửa miếng Ngọc Thạch khắc hình con giao long.

Lâm Đạt Vinh hốt hoảng lùi lại, nhìn sững vào mặt Nhụy Ngọc Miêu :

- Tại sao ngươi biết ta có nửa mảnh Ngọc Thạch đó?

Nhụy Ngọc Miêu bình thản nói :

- Ta còn biết nửa mảnh ngọc thạch mà ngươi mang trong người là phần đuôi của hình con giao long.

- Vậy phần còn lại ở đâu?

Chu Kiếm Sinh xen vào :

- Tất nhiên là do đứa bé gái giữ.

Lâm Đạt Vinh hỏi dồn :

- Vậy đứa bé gái ấy hiện giờ ở đâu?

Nhụy Ngọc Miêu bật khóc :

- Là ta đây.

Nói rồi rút nửa mảnh ngọc thạch ra đưa qua cho Lâm Đạt Vinh.

Hắn cầm lấy rồi ráp lại với nửa mảnh lấy trong người hắn ra. Cả hai phần ăn khớp vào nhau lộ nguyên hình con giao long đang tung bay trên những cụm mây.

Lâm Đạt Vinh nhìn qua Nhụy Ngọc Miêu lắp bắp :

- Đây có phải là... sự thật?

- Ta chính là chị của ngươi đây. Sự thật đã rõ ràng sao ngươi còn chối bỏ.

Lâm Đạt Vinh bước tới rồi quỳ xuống ôm lấy chân Nhụy Ngọc Miêu.

- Đại tỷ!

- Hiền đệ của ta!

Tây Vương Chu Kiếm Sinh cất giọng :

- Ta rất vui mừng khi hai tỷ đệ các ngươi đoàn tụ.

Lâm Đạt Vinh hỏi :

- Tại sao mãi đến ngày hôm nay tỷ mới nói ra chuyện này cho đệ biết?

Nhụy Ngọc Miêu đáp :

- Vì chưa có cơ hội, vả lại, tánh của đệ nóng nảy, tỷ nói ra e bất lợi.

- Chuyện như thế nào, tỷ hãy nói rõ lại cho đệ biết. Tại sao Doãn Chí Bình lại giết song thân của chúng ta?

Nhụy Ngọc Miêu buồn rầu nói :

Năm xưa thân mẫu có một chút hướng sắc, nên Doãn Chí Bình đem lòng thương yêu. Hắn quyết tâm chiếm đoạt nên tạo cảnh dầu sôi lửa bỏng. Thân phụ vì uất ức nên liều chết cứu mẹ và đã bị Doãn Chí Bình sát hại.

- Thật là tàn ác.

Nhụy Ngọc Miêu nói tiếp :

- Mẹ vì muốn bảo toàn danh giá nên tuẩn tiết theo chồng. Lúc đó ta và đệ vừa đi chơi về, đệ còn quá nhỏ nên chưa đủ biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc ấy Doãn Chí Bình đã bắt đệ đem đi.

- Thế lúc đó tỷ ở đâu?

Nhụy Ngọc Miêu thở dài :

- Ta kịp thời núp vào góc luôn nên thoát chết. Từ đó ta mang mối căm thù canh cánh bên mình, chờ ngày rửa hận.

Lâm Đạt Vinh oán trách :

- Đệ thật là một đứa con bất hiếu, bấy lâu nay lại tôn thờ kẻ đã sát hại song thân của mình.

- Đệ chớ trách than làm gì, vì đệ nào biết chi. Ta đã hy sinh bao năm nay tạo được lòng tin nơi Doãn Chí Bình mà chờ đợi cơ hội.

Nhụy Ngọc Miêu nhìn vào mặt Lâm Đạt Vinh, rồi nói tiếp :

- Mãi tới hôm nay cơ hội mới đến. Doãn Chí Bình đính ước cuộc hôn nhân giữa tỷ và Tam Sát Miêu Vi Thức chẳng qua là muốn mượn tay tỷ làm nội ứng bên trong.

Lâm Đạt Vinh hiểu ra :

- Và tỷ muốn hợp sức với Tây Vương chủ nhân tương kế tựu kế giáng đòn bất ngờ vào Ưng Vương Cốc chủ?

Nhụy Ngọc Miêu cười đáp :

- Tây Vương chủ nhân có ý đánh bại Doãn Chí Bình, ta lại muốn báo thù cho song thân. Đây là dịp để hai bên hợp tác cùng có lợi.

Lâm Đạt Vinh ngần ngại :

- Nhưng dẫu sao Doãn Chí Bình cũng có công nuôi dạy chị em ta bao lâu nay.

Chu Kiếm Sinh hứ một tiếng :

- Hắn nuôi dạy ngươi chẳng qua là muốn biến ngươi thành một con chó trung thành, luôn luôn sẵn sàng chết cho hắn. Đừng vì một chút tình riêng mà quên đi bổn phận làm con.

Nhụy Ngọc Miêu xen vào :

- Chẳng lẽ đệ không muốn trả thù cho cha mẹ hay sao?

Lâm Đạt Vinh đâm ra phân vân, rồi thốt :

- Mối thù gia tộc đệ không thể nào bỏ qua được. Tỷ nói đi, đệ phải làm gì bây giờ?

- Chỉ sợ đệ không nhất quyết, chứ đã đồng lòng thì sợ gì chẳng có cách.

Lâm Đạt Vinh gật mạnh đầu dứt khoát :

- Bây giờ nhất nhất mọi việc sẽ nghe theo lời chỉ dạy của tỷ hết.

Nhụy Ngọc Miêu tỏ ra hài lòng :

- Được lắm, từ nay tỷ đệ ta sống chết có nhau.

Tây Vương Chu Kiếm Sinh lên tiếng :

- Công việc đầu tiên là làm sao đưa được Chu nhu về đây.

Lâm Đạt Vinh nói :

- Chuyện này không khó. Tại hạ sẽ đưa được Chu cô nương về cho chủ nhân.

Chu Kiếm Sinh gật đầu :

- Hảo bằng hữu, ta tin ở ngươi. Còn việc thứ hai là cần nắm biết Doãn Chí Bình hiện đang làm gì?

- Theo tại hạ được biết, bấy lâu nay Doãn Chí Bình thường đến gặp một người.

Nhụy Ngọc Miêu nói :

- Là ai vậy?

- Đệ cũng không rõ, vì người này thường đội nón rộng vành che mất khuôn mặt.

Chu Kiếm Sinh cau mày :

- Lạ thật!

- Và mấy hôm nay Doãn Chí Bình thường bế quan để luyện công. Dường như hắn đang luyện một tâm pháp mới.

Nhụy Ngọc Miêu cao giọng :

- Không được rồi, võ công của y ngày thường đã cao. Nếu tiếp tục để cho y luyện công, chắc chắn sau này ta không còn là đối thủ của y nữa.

Chu Kiếm Sinh cho là phải, lên tiếng :

- Như vậy, việc lớn sẽ bất thành.

Lâm Đạt Vinh chợt thốt :

- Tại hạ có một ngụ ý này trình bày thử cho Tây Vương chủ nhân nghe có được không?

- Ngươi cứ tự tiện.

Lâm Đạt Vinh nói nhỏ vào tai Tây Vương Chu Kiếm Sinh và Nhụy Ngọc Miêu.

- Chúng ta sẽ làm như thế này... thế này.

Không rõ Lâm Đạt Vinh đã nói gì, chỉ thấy Chu Kiếm Sinh và Nhụy Ngọc Miêu gật đầu tỏ ra đắc ý lắm.

* * * * *

Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh tay cầm chén trà sâm còn bốc khói nghi ngút, hắn tiến đến cửa hang đã đóng lại im ỉm.

Hắn kính cẩn đứng chào trước cửa và nói to vào bên trong :

- Nghĩa nhi đã đến, xin được cầu kiến nghĩa phụ.

Đợi thêm một lúc nữa, chợt cửa hang mở ra. Vì ở đây đã sắp xếp sẵn và cài đặt rất nhiều cơ quan. Chỉ cần sơ ý là có thể mất mạng như không.

Sở dĩ Bạch Ưng Lâm Đạt Vinh mang trà sâm tới cho Ưng Vương Ngũ Sát Doãn Chí Bình là bởi hắn được giao nhiệm vụ này, mỗi ngày phục vụ cho nghĩa phụ của hắn trong thời gian luyện công.

Đã quá quen thuộc đường đi nước bước ở hang động này, cho nên Lâm Đạt Vinh bước những bước dài chẳng để tâm.

Bất chợt chân của hắn dẩm phải một vật gì bên dưới, hắn giật mình rút nhanh chân lại. Lập tức mấy mũi lao từ phía sau lưng hắn ở bệ đá gần đấy bay vút tới.

Lâm Đạt Vinh hốt hoảng nhún chân phi thân vọt lên, làm mấy ngọn lao cắm sâu vào nơi hắn vừa rời đi, cây nào cũng ghim hơn nửa thân vào lòng đất cứng. Chứng tỏ sức bắn đi của mấy ngọn lao là rất mạnh.

Chân của Lâm Đạt Vinh chưa kịp đặt xuống, đã thấy hai quả chùy gai từ trên cao đổ ập xuống.

Chẳng dám chậm trễ, Lâm Đạt Vinh liền lắc nhẹ người một cái chân đạp vào mỏm đá nhô ra phía cạnh đấy làm điểm tựa và phóng luôn ra phía bên ngoài.

Hai quả chùy ước lượng nặng vài trăm cân, đánh thẳng xuống tảng đá làm vang lên một tiếng nổ lớn và tảng đá nát ra thành mấy mảnh vụn.

Lâm Đạt Vinh cau mày, gọi to :

- Nghĩa phụ!

Tiếng cười từ bên trong vọng ra, có vẻ sảng khoái lắm. Tiếp theo đó có tiếng của Doãn Chí Bình vang lên :

- Nghĩa nhi, ngươi hãy vào đi. Không còn nguy hiểm nữa đâu.

Lâm Đạt Vinh từ từ tiến vào, hắn len qua một con đường hẹp vào mật thất nơi Doãn Chí Bình đang luyện công.

Doãn Chí Bình vẫn còn ngồi trên một phiến đá rộng độ ba thước vuông, chân xếp bằng theo lối ngồi tọa công của các cao thủ.

Lâm Đạt Vinh đặt tách trà sâm lên một chiếc bàn cũng bằng đá, gần cửa ra vào của mật thất.

Hắn cúi đầu bái lễ :

- Nghĩa nhi khấu kiến nghĩa phụ. Mời nghĩa phụ dùng trà sâm.

Doãn Chí Bình đang nhắm nghiền mắt, liền mở bừng ra và sau đó búng người bay tung lên cao, cuốn tròn mấy vòng, rồi sau đó lao vút lại chỗ Lâm Đạt Vinh đang đứng, lộn thêm một vòng nữa mới đáp xuống đất.

- Nghĩa nhi, lúc nãy ta có làm cho con sợ không?

- Dạ, nghĩa nhi chỉ thoáng giật mình thôi. Thưa nghĩa phụ, sao hôm nay lại có cơ quan cài đặt ở nơi đó?

Doãn Chí Bình chép miệng :

- Hôm nay ta đã cho cài đặt lại một số cơ quan mới nữa, quên nói cho con biết.

Lâm Đạt Vinh nhíu mày, kín đáo thầm nghĩ :

- “Chết rồi, làm sao báo cho Miêu tỷ và Tây Vương chủ nhân biết đây? Lão già này bỗng dưng hôm nay lại có cao hứng như vậy, e rằng kế hoạch sẽ thất bại mất”.

Doãn Chí Bình nhìn thấy Lâm Đạt Vinh đứng đờ người ta, thì lấy làm lạ, liền hỏi :

- Nghĩa nhi, con làm sao thế?

Lâm Đạt Vinh giật mình, đáp :

- À... không, nghĩa nhi đâu có sao. Chỉ trộm nghĩ không biết nghĩa phụ còn phải bế quan luyện công trong bao lâu nữa?

Doãn Chí Bình bật cười :

- Con cũng lo lắng cho ta là quá đấy chứ. Nhưng không còn bao lâu nữa đâu, ta sẽ luyện thành Thập nhị ưng la sát chưởng. Lúc đó võ lâm thiên hạ sẽ thuộc về ta.

Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, có vẻ đắc chí lắm.

- Nghĩa nhi cũng chúc nghĩa phụ sớm đạt thành ý nguyện.

Doãn Chí Bình gật mạnh đầu :

- Tốt!

- Mời nghĩa phụ dùng trà kẻo nguội.

Lâm Đạt Vinh cầm tách trà đưa qua cho Doãn Chí Bình. Hắn cầm lấy đưa lên miệng toan uống nhưng lại ngừng lại, sực nhớ ra điều gì bèn hỏi :

- Nghĩa nhi này.

- Dạ!

- Chu Thất Thất đối xử với con như thế nào rồi?