Chân Tiên

Chương 167: Đệ nhất ngũ





Nhưng kỉ lục này hôm nay đã bị phá vỡ, từ lúc thành lập Hư Thiên Tông đến nay, đệ tử của chuyên tinh luyện đan thuật Bách Thảo Phong đã giành được đệ nhất ngũ mạch. Vô Thủy đứng lên, bắt đầu tuyên bố kết quả ngũ mạch đại tỷ thí lần này. Ông cao giọng nói:

- Ngũ mạch đại tỷ thú lần này, đệ tử giành vị trí số một là Cổ Thần đến từ Bách Thảo Phong, đệ tử thân truyền của thủ tọa Hoàng Dược Tiên.

- Ta phản đối.

Vô Thủy còn chưa nói hết, Lệ Kiếm Quân đã đột nhiên hét lớn.

Bị người khác ngắt lời, Vô Thủy có chút không vui, nói:

- Lệ sư đệ, đệ phản đối điều gì?

Lệ Kiếm Quân chỉ Cổ Thần, nói:

- Hắn không đủ tư cách trở thành đệ nhất ngũ mạch.

Vô Thủy nhíu mày, nói:

- Tại sao?

Lệ Kiếm Quân nói:

- Ngũ mạch đại tỷ thí đều so tu vi giữa các đệ tử mới, Cổ Thần đầu cơ trục lợi, thực lực của hắn căn bản không bằng Hoàng Phủ Hạo, hắn dùng ngoại lực chiến thắng, không được tính.

Hoàng Dược Tiên hắc hắc cười, nói:

- Lệ sư huynh nói vậy là sai rồi, ngũ mạch đại tỷ thí không phải chỉ đọ tu vi, nếu như chỉ đọ tu vi thì còn tỷ thí làm gì nữa? Cảnh giới người nào cao nhất, trực tiếp trao vị trí số một cho người đó là được rồi? Ngũ mạch đại tỷ thí là đo thực lực tổng hợp của các đệ tử, nếu như đọ tu vi thực sự, không phải pháp bảo pháp khí đều không được dùng sao mà phải trực tiếp dùng tay không thi đấu sao?

Lệ Kiếm Phong bị những lời Hoàng Dược Tiên nói làm cho ngây ra, nửa ngày không thốt nổi nên lời. Đúng lúc này, thủ tọa Lạc Hà Phong nói:

- Hoàng sư đệ nói vậy cũng không được, tỷ thí trong môn, đâu có phải giết người đòi mạng? Cách năm năm mới tổ chức một lần, mục đích là gì? Không phải là kiểm tra trạng thái tu vi của các đệ tử, cũng không phải kiểm tra thủ đoạn giết người của các đệ tử? Cổ Thần dùng linh phù đả thương người khác, không những không xứng làm đệ nhất ngũ mạch, mà còn phải phạt nặng, để các đệ tử khác lấy đó làm gương.

Vô Thủy giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hướng ánh mắt sang phía Quản Bách Dương, nói:

- Quản sư đệ nhìn nhận việc này thế nào?

Quản Bách Dương nói:

- Lúc thi đấu sử dụng bùa chú, Cổ Thần không phải là người đầu tiên, cũng chẳng có tông quy nào cấm đệ tử sử dụng bùa chú trong ngũ mạch đại tỷ thí, cho nên, Cổ Thần sử dụng bùa chú không hề vi phạm quy tắc tông môn, không thể xử lý được.

Quản Bách Dương nói xong, sắc mặt Lệ Kiếm Quân và Uất Lạc Hồng lộ rõ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng. Chỉ có Hoàng Dược Tiên là hài lòng liếc nhìn Quản Bách Dương.

Nhưng Quản Bách Dương không vì ánh mắt hài lòng của Hoàng Dược Tiên mà dừng nói chuyện, tiếp tục nói:

- Cổ Thần mặc dù không vi phạm tông quy, nhưng đệ cảm thấy, lần tỷ thí này, cũng không thể tính được.

Hoàng Dược Tiên nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói:

- Quản sư huynh sao lại nói chuyện theo kiểu gió chiều này nghiêng theo chiều ấy vậy?

Vô Thủy, Quản Bách Dương ha ha cười, Vô Thủy nói:

- Quản sư đệ nói tiếp đi.

Quản Bách Dương gật gật đầu, nói:

- Cổ Thần ở ngũ mạch đại tỷ thí mặc dù không phải là người đầu tiên sử dụng bùa chú, nhưng là người đầu tiên sử dụng linh phù thượng phẩm. Linh phù thượng phẩm uy lực cực đại, hoàn toàn có thể xoay chuyển kết cục trận đấu. Dùng để đối phó với kẻ thù thì thích hợp, chứ dùng để tỷ thí với đệ tử tông thì tạm không nói chuyện lãng phí linh phù, kết quả tỷ thí cũng có chút không công bằng. Nếu như cho phép Cổ Thần sử dụng linh phù thượng phẩm, vậy thì những lần ngũ mạch đại tỷ thí sau, trưởng bối các mạch không phải sẽ đều chuẩn bị cho đệ tử mình thêm mấy tấm linh phù sao? Đến lúc đó, ngũ mạch đại tỷ thí sẽ biến thành một cuộc chiến sinh tử.

Vô Thủy gật gật đầu, nói:

- Quản sư đệ nói có lý, chiến thắng này của Cổ Thần không thể tính được, từ nay về sau, đệ tử trong tông tỷ thí với nhau, không được sử dụng linh phù thượng phẩm, ngũ mạch đại tỷ thí tạm dừng ở đây, đợi ngày mai Hoàng Phủ Hạo hồi phục vết thương, tiếp tục tỷ thí.

Hoàng Phủ Hạo vừa mới bị hộc máu, đương nhiên không thể tiến hành tỷ thí được, đành phải để dành trận đấu cuối cùng của ngũ mạch đại tỷ thí đến ngày mai.

Cổ Thần nhảy xuống lôi đài, quay trở về chỗ đệ tử Bách Thảo Phong, lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn đã tràn ngập vẻ kính trọng, thậm chí còn có chút sùng bái.

Đệ tử Thần Hải cảnh, trừ ba vị đệ tử tuyệt thế thiên tài tiên căn thượng phẩm ra, Hư Tông Tông không còn đệ tử nào mới nhập môn ba năm, tu vi đã bước vào Thần Hải cảnh như Cổ Thần.

Không chỉ đệ tử Bách Thảo Phong, đệ tử các mạch khác cũng không còn dám coi thường Cổ Thần nữa. Những đệ tử lúc nãy chế giễu Cổ Thần, mặt nhăn như quả mướp đắng, nếu như họ biết Cổ Thần đã là một đệ tử Thần Hải cảnh, có đánh chết họ cũng không dám giễu cợt.

Đệ tử nữ Lạc Hà Phong, hết người này đến người kia thi nhau liếc mắt với Cổ Thần. Họ đã quên mất lúc nãy họ vừa chế giễu hắn như thế nào. Cổ Thần chỉ nhún nhún vai, coi như không nhìn thấy, quay trở lại chỗ đệ tử Bách Thảo Phong.

Hư Tử Uyên thì thầm bên tai Cổ Thần:

- Bây giờ đệ nổi tiếng rồi, đệ xem các sư muội Lạc Hà Phong nhìn đệ mắt sắp chảy nước rồi đấy.

Nghe ngữ khí có chút hờn ghen của Hư Tử Uyên, Cổ Thần chỉ mỉm cười, thì thầm vào tai nàng:

- Dánh tiếng sư tỷ còn vượt xa ta, có đệ tử Hư Thiên Tông nào mà không ngưỡng mộ sư tỷ chứ?

Hư Tử Uyên nghe xong, vội vàng nói:

- Đấy là chuyện của họ, liên quan gì đến ta, dù sao trong lòng ta chỉ có... Chỉ có… Không như thế với họ là được.

Hư Tử Uyên đập đập tay lên ngực, lúc nãy câu "trong lòng ta chỉ có đệ..." suýt chút nữa buột miệng nói ra, hai má nhất thời nóng ran.

Cổ Thần thì thầm vào tai nàng:

- Sư tỷ, trong lòng ta cũng chỉ có sư tỷ thôi.

- Thật chứ?

Hư Tử Uyên mừng rỡ.

Cổ Thần dùng ngữ khí khẳng định nói:

- Thật.

Hư Tử Uyên lập tức lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn Cổ Thần, lại thêm vài phần tình ý.

Rất nhanh, Hoàng Dược Tiên cáo biệt các thủ tọa, quay trở lại chỗ đệ tử Bách Phong Phong. Đừng từ xa đã thấy ông ha ha cười lớn, tâm trạng có vẻ thoải mái lắm. Đến bên cạnh Cổ Thần, vui vẻ nói:

- Đồ nhi giỏi, ha ha... Bách Thảo Phong ta từ khi sáng lập đến nay, chưa bao giờ giành được đệ nhất ngũ mạch, ha ha, mặc dù kết quả hôm nay không được tính nhưng trong lòng sư phụ, bất luận tình hình ngày mai thế nào, ngươi vẫn là đệ nhất ngũ mạch.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Trận đấu ngày mai, đệ tử không sử dụng phù chú, vẫn có thể giành thắng lợi.

- Tốt... tốt... tốt...

Hoàng Dược Tiên hô liền ba tiếng, vỗ mạnh ba cái lên vai Cổ Thần, cao hứng vô cùng.

Huyền Hùng tung Độ Thiên Chu, đệ tử Bách Thảo Phong lên thuyền, rất nhanh rời khỏi Đô Thiên Chu, quay về Bách Thảo Phong. Ngày mai mới cử hành trận đấu cuối cùng, đương nhiên ngày mai lại đến.

Trên đường trở về, Cổ Thần đã trở thành trung tâm đệ tử Bách Thảo Phong, ai cũng tôn trọng hắn, những sư huynh nhập mười năm, hai mươi năm, khoác trên người áo lục áo cam.... trước mặt Cổ Thần cũng vô hình trung khom lưng, giống y như các sư đệ.

Bách Thảo Phong đệ tử thi nhau chúc mừng Cổ Thần, chỉ có một mình Hoàng Phủ Cực bị mọi người bỏ quên một góc. Hắn đương nhiên hi vọng ca ca hắn Hoàng Phủ Hạo có thể chiến thắng, nhưng lúc này thân là đệ tử Bách Thảo Phong, nếu như nói ra những lời ấy chỉ sợ sẽ bị các sư huynh đệ xúm vào đánh cho một trận.

Sau khi quay trở về Bách Thảo Phong, một ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày thứ ai, tập thể Bách Thảo Phong lại đến quảng trường Đô Thiên Phong,

Biết trong đám đệ tử mới có hai đệ tử Trúc Thai kỳ, trận tỷ thí hôm nay, số người đến xem còn đông hơn trước, ngay cả những trưởng lão hiếm khi xuất hiện hôm nay cũng đặc biệt đến.

Rất nhanh, tông chủ Vô Thủy, thủ tọa và trưởng lão các mạch đã vào vị trí. Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo cũng lên lôi đài. Hôm nay trên quảng trường chỉ còn duy nhất một lôi đài, xung quanh lôi đài đều là trưởng lão và đệ tử.

Trải qua một đêm thời gian, có đan dược hồi phục, vết thương của Hoàng Phủ Hạo đã lành toàn bộ, ánh mắt nhìn Cổ Thần tràn ngập hận ý.

Cổ Thần mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Hạo, không có nửa phần căng thẳng hay sợ hãi. Hôm qua Tu vi Trúc Thai kỳ đã bị mọi người biết, hôm nay Cổ Thần đương nhiên phải triển lộ tu vi Trúc Thai sơ kỳ.

Hai người nhìn lên tông chủ, thủ tọa và các trưởng lão trên khán đài, hành lễ. Sau một câu lệnh của tông chủ Vô Thủy, trận đấu chính thức bắt đầu.

Lần này, Cổ Thần không đợi Hoàng Phủ Hạo tấn công trước, Vô Thủy vừa dứt lời, Cổ Thần hai chân đạp mạnh, lôi đài mà tu sĩ Tiên Thiên tầng chín toàn lực công kích cũng không hư hỏng gì nhất thời xuất hiện hai vết chân sâu hoắm, vô số vết nứt như hình mai rùa lan ra tứ phía.

Chỉ là một đạp mà đã đang sợ như vậy, tốc độ của Cổ Thần cực nhanh, không cần nghĩ cũng biết, thân ảnh vừa động, Hắc Long Phá đã xuất hiện trên tay.

Cổ Thần nhảy lên chừng mười trượng, tay phải nắm quyền, đánh thẳng một đòn vào người Hoàng Phủ Hạo. Một đường quyền cương màu đen trong chớp mắt hóa thành mười trượng lớn nhỏ, quyền cương như một ngọn núi nhỏ, ép xuống.

Kim cương băng sơn chùy... Một quyền nện xuống, đủ để trực tiếp vỡ tan một ngọn núi nhỏ, uy lực vô cùng đáng sợ.

Quyền cương khổng lồ, mang theo không khí lưu động, trong không trung hình thành một đường vòng cung vô hình, một quyền này, đánh tan không khí, nắm đấm còn nhanh hơn âm thanh.

Khi một tiếng nổ lớn vang lên, quyền cương khổng lồ như một ngón núi lớn ép xuống, rơi thẳng vào đầu Hoàng Phủ Hạo.

Hoàng Phủ Hạo niệm kiếm quyết, hai chân choãi ra, hình thành một tòa thiết tháp, Dẫn Lôi Kiếm bùng phát kiếm cương, hai tay nắm chặt Dẫn Lôi Kiếm, đâm vào không trung, kiếm cương vọt thẳng lên trời, chỉ thẳng quyền phong.

Quyền và kiếm vẫn chưa tương giao, quyền cương và kiếm cương đã hình thành bạo tạc, ầm một tiếng lớn, sóng lực mãnh liệt mà mắt thường cũng có thể thấy được dường như bóp méo cả không gian, thân ảnh của Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo trong đó cũng bị kéo thành hình chữ S.

Thấy quyền cương và kiếm cương sắp tương giao, thân ảnh Cổ Thần đột nhiên lăn qua một bên, Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo là pháp bảo hạ phẩm, Hắc Long Phá chỉ là pháp khí cực phẩm, không thể liều lĩnh.

Cổ Thần đập bàn tay, một đường hỏa diễm màu trắng từ lòng bàn tay trào ra, chính phần thiên viêm hỏa, phần thiên viêm hỏa biến thành một trượng, vòng qua kiếm cương của Hoàng Phủ Hạo, trực tiếp ập xuống mặt hắn.

Hoàng Thủ Hạo thất kinh, hai chân đạp liên hồi, thân ảnh lập tức lăn qua một bên, miệng đọc kiếm quyết, Dẫn Lôi Kiếm chỉ thẳng lên trời, ầm một tiếng, trên trời mây đen mù mịt, một tia chớp lớn như cánh tay từ mây đen đánh xuống, nhập vào Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo.

Hoàng Phủ Hạo lại tung ra Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết.

Thân ảnh Cổ Thần thoáng ngừng lại, một thanh phi kiếm liệt diễm trong nháy mắt bay ra từ mi tâm Cổ Thần. Thuận theo Cổ Thần kết ấn, lượn một vòng, hỏa diễm bạo trướng, hóa thành một con hỏa xà, lao về phía Hoàng Phủ Hạo.

Mọi người thất sắc, pháp bảo phi kiếm, ngoài pháp bảo đan đinh ra Cổ Thần còn có một pháp bảo phi kiếm?

Pháp bảo đan đỉnh là Hoàng Dược Tiên đưa cho, pháp bảo phi kiếm là lấy được từ Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông, pháp bảo của một ngàn năm trước, lại không phải thứ gì nổi tiếng, đương nhiên không ai biết lai lịch của nó.

Hoàng Phủ Hạo đang lúc thi triển Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, không thể di chuyển, hai tay nhất thời vung mạnh, tung ra một ngọc bội huyền băng màu trắng ngọc. Ngọc bội huyền băng cũng là một pháp bảo, thuộc thuộc tính băng hệ, là Lệ Kiếm Quân giao cho Hoàng Phủ Hạo dùng để đối kháng với pháp thuật hỏa hệ của Cổ Thần.

Liệt diễm của pháp bảo phi kiếm bị ngọc bội huyền băng chạm vào, như nước gặp lửa, nhất thời biến mất.

Cổ Thần thu ấn, hút pháp bảo phi kiếm vào trán, pháp bảo đan đỉnh lại từ trán bay ra, hóa thành một trượng, che trên đỉnh đầu Cổ Thần.

Cổ Thần một tay điều khiển pháp bảo đan đỉnh, thân thể lao về phía Hoàng Phủ Hạo, tay trái đạp xuống.

Ầm...

Một đường thiên lôi từ không trung chém xuống, đánh thẳng vào Cổ Thần, ầm, thiên lôi chém trúng pháp bảo đan đỉnh và bị pháp bảo đan đỉnh chặn đứng toàn bộ.

Thân thể Cổ Thần rất nhanh xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Hạo, tay trái đập thẳng vào ngực hắn.

Hoàng Phủ Hạo vẫn chưa thu hồi Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, sấm vẫn nổ ì ùng trên không trung, đan đỉnh có thể chặn được công kích một hai lần, nhưng không thể chặn được nhiều lần.

Hoàng Phủ Hạo biết Cổ Thần luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, toàn là pháp lực hỏa hệ nên thu ngọc bội huyền băng vào lòng bàn tay, tay trái đồng thời đập xuống, dùng ngọc bội huyền băng triệt tiêu phần thiên viêm hỏa của Cổ Thần. Nếu như so pháp lực cao thấp, Hoàng Phủ Hạo có Tu vi Trúc Thai trung kỳ, đại chiếm thượng phong, một quyền là có thể đả thương Cổ Thần.

Thấy Hoàng Phủ Hạo cũng tung quyền, khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, mắt ánh lên một tia khinh thường. Trong nháy mắt, hai chưởng đập vào làm một. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Thần sắc Hoàng Phủ Hạo cương cứng, hắn không ngờ vốn là một loại pháp lực hỏa hệ lại chuyển thành chưởng lực âm hàn từ lòng bàn tay Cổ Thần truyền sang người hắn. Ngọc bội huyền băng như để trang trí, căn bản không thể ngăn chặn.

Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hạo cảm thấy tay trái của mình như biến thành băng, không nghe điều khiển, toàn thân tê buốt.

Tử diễm băng viêm hàn khí mạnh như thế nào, lúc Cổ Thần còn lại Tiên Thiên tầng tám đã từng dùng tử diễm băng viêm giết chết một Trúc Thai hậu kỳ Lý Nghiêm, bây giờ Cổ Thần đã có Tu vi Trúc Thai trung kỳ, hơn nữa, từ sau khi tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, uy lực của tử diễm băng viêm gia tăng rất nhiều lần.

Lúc này, nếu như Cổ Thần muốn giết chết Hoàng Phủ Hạo, mười Hoàng Phủ Hạo cũng có thể bị hàn lực của tử diễm băng viêm tiêu diệt trong vòng một giây.

Nhưng bây giờ đang là ngũ mạch đại tỷ thí, xung quanh có tông chủ, thủ tọa, trưởng lão quan sát, Cổ Thần đương nhiên không thể giết chết Hoàng Phủ Hạo cho nên chỉ cẩn thận điều khiển hàn khí, cho hàn khí của tử diễm băng viêm chạy theo kinh mạch, lưu nhập vào trong cơ thể Hoàng Phủ Hạo chứ không điên cuồng ngoại phóng, để bề mặt cơ thể hắn cũng kết thành băng.

Nếu như bề mặt cơ thể kết băng, khẳng định sẽ thu hút sự chú ý của các trưởng bối.

Các trưởng bối ngồi trên khán đài chỉ cảm thấy đột nhiên thân thể Hoàng Phủ Hạo khựng lại, tiếng sấm trên trời ngưng bặt, Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết đang vận chuyển nhất thời đứt đoạn.

Mặc dù bên ngoài, Hoàng Phủ Hạo nhìn vẫn rất bình thường nhưng trên thực tế, chưởng lực âm hàn của Cổ Thần đã thuận theo kinh mạch, chạy khắp toàn bộ cơ thể hắn, băng phong pháp lực trong người hắn.

Khóa...

Dẫn Lôi Kiếm rơi xuống đất, tay phải Cổ Thần thu lại, pháp bảo đan đỉnh lập tức bị thu lại trán, lần này trong tay cả hai người đều không có một món pháp bảo pháp khí nào.

Chát... một tiếng đanh gọn, Cổ Thần vung tay phải, tát thẳng vào mặt Hoàng Phủ Hạo. Một vết bàn tay đỏ ửng lập tức xuất hiện.

Cơ mặt Lệ Kiếm Quân giật giật mấy cái, đệ tử thân truyền của mình bị người ta tát, cảm giác này, chẳng khác gì sỉ nhục bản thân.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là động tác của Hoàng Phủ Hạo đột nhiên trở nên vô cùng chậm chạp, Cổ Thần đẩy ngã hắn xuống đất, ngồi lên bụng, hai tay không ngừng đánh xuống.

Chát chát chát chát chát...