Chân Tiên

Chương 269: Nụ cười của Tàng Thiên Cơ





Thấy Hư Tử Uyên khẽ cắn miệng, Cổ Thần hơi căng thẳng, nói:

- Sư tỷ...

- Sư đệ, có thể gặp lại ngươi, biết ngươi bình yên vô sự, cuộc đời này của sư tỷ không còn cần gì hơn nữa!

Hư Tử Uyên nói xong, bốn mắt nhìn nhau với Cổ Thần, thiên ngôn vạn ngữ đều được trao đổi qua ánh mắt hai người.

Nhìn Nam Thiên đạo nhân trên hồ lô, Hoàng Dược Tiên tuy rằng vui vẻ nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Bất quá, Đạo Vô Cực, tông chủ Thiên Đạo Tông lại hưng phấn hô to một tiếng:

- Hư sư đệ, đệ còn chưa chết a... Ha ha! Sao đệ lại biến thành dáng dấp như vậy, nếu không phải đệ xuất ra Lạc Tinh Quyền, ta thiếu chút nữa không nhận được ra rồi...

Nói xong, Đạo Vô Cực hóa thành một đạo độn quang, bay lên hồ lô, xuất hiện bên cạnh Nam Thiên đạo nhân.

Vẻ mặt Nam Thiên đạo nhân bình tĩnh, ôm quyền nói với Đạo Vô Cực:

- Đạo hữu, bần đạo Nam Thiên đạo nhân, cũng không phải vị Hư sư đệ kia, nếu có thể, cứ xưng hô đạo hữu là được.

Đạo Vô Cực là người tâm tư cẩn mật, biết trong việc này hẳn có điều bí ân, vì vậy liền gật đầu.

- Lại là ngươi...

Hai mắt Tàng Thiên Cơ nhìn chằm chằm lên người Nam Thiên đạo nhân, cất giọng lạnh lùng.

Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân như kiếm, nhìn về phía Tàng Thiên Cơ, nói:

- Tàng Thiên Cơ, ngươi giết không được ta, ta cũng không giết được ngươi, giữa hai người chúng ta sẽ không cần đánh tới đánh lui, làm điều vô ích, có ta ở đây, ngươi không động tới được sợi lông trên người Cổ Thần.

Ánh mắt Tàng Thiên Cơ lạnh lùng, hiển nhiên đang rất giận dữ, vẫn chưa từ bỏ ý định tiêu diệt Cổ Thần, huống chi, trên người Cổ Thần còn có Côn Ngô Ấn, Tàng Thiên Cơ không thể không giết Cổ Thần. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Tiểu Bạch giương cánh, hạ xuống bên cạnh Cổ Thần, nhìn Hư Tử Uyên cười nói;

- Tử Uyên tỷ tỷ...

Hư Tử Uyên kinh ngạc, nói:

- Ngươi là... Tiểu Bạch?

Tiểu Bạch cười gật đầu.

Cổ Thần nhìn hai nàng, sau đó chuyển ánh mắt sang người Tàng Thiên Cơ, hôm nay, hắn có tư cách đối mặt với Tàng Thiên Cơ, nhưng cũng chỉ là tư cách bảo mạng mà thôi, nếu muốn giết Tàng Thiên Cơ còn phải đi đoạn đường rất dài nữa, ngay cả với tu vi của Nam Thiên đạo nhân cũng không giết được Tàng Thiên Cơ, hơn nữa tốc độ tăng tiến tu vi của Tàng Thiên Cơ cũng thuộc hàng rất nhanh.

Đánh chết Tàng Thiên Cơ, đây là một chuyện vô cùng khó khăn, thế nhưng trong lòng Cổ Thần vẫn rất kiên định, mặc kệ còn đường này còn bao xa, khó khăn tới đâu nhưng hắn sẽ không dừng bước, một ngày nào đó, hắn sẽ đi hết con đường này, cuối cùng gỡ được chiếc đầu Tàng Thiên Cơ xuống khỏi người hắn...

Thực lực viện binh của Hư Thiên Tông không kém, thấy Tàng Thiên Cơ vẫn còn muốn chiến, một gã yêu tu Kim Đan hậu kỳ của Thanh Long tộc khuyên nhủ:

- Điện hạ, địch nhân thế mạnh, chiến sẽ bất lợi...

Tàng Thiên Cơ trừng mắt nói:

- Ta tự biết cân nhắc, không cần ngươi nhiều lời...

- Nếu như...

Gã yêu tu thanh long vừa mở miệng, một ngón tay Tàng Thiên Cơ đã điểm ra, một đạo quang mang màu trắng bắn thẳng tới trước người gã yêu tu thanh long, lập tức, sau lưng hắn lộ ra một lỗ thủng to cỡ nắm tay, tên yêu tu thanh long hét thảm lên một tiếng, đau đớn vô cùng.

Đạo quang mang màu trắng vừa xuyên thấu qua người gã yêu tu thanh long liền lập tức bay trở lại mi tâm Tàng Thiên Cơ, tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng Cổ Thần vẫn kịp nhìn ra, chính là Băng Linh Trùy hệ thủy trong Ngũ Linh Phân Thần Trùy.

Ngũ Linh Phân Thần Trùy trong tay Tàng Thiên Cơ không phải pháp bảo trung phẩm đã thoái hóa như bộ trong tay Cổ Thần mà thực sự là pháp bảo cực phẩm.

Pháp bảo thượng phẩm đã có uy hiếp rất lớn với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, pháp bảo cực phẩm lại là uy hiếp trí mạng với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, lợi hại vô cùng, đã gần sánh ngang với tiên bảo.

- Còn dám lắm miệng, lần sau sẽ là đầu ngươi.

Tàng Thiên Cơ lạnh lùng nói, đang khí noi chuyện, ánh mắt lại chuyển tới sau lưng Cổ Thần, đúng phương hướng vừa rồi mấy người Cổ Thần đi tới.

Chúng tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đều chuyển ánh mắt về phía này, khi mọi người nhìn lại, liền có ít nhất hơn mười đạo độn quang đang phi độn tới đây.

Hơn mười đạo độn quang, tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã tới gần, trong độn quang, sau lưng mỗi tu sĩ đều có một đôi cánh lôi điện chừng hơn mười trượng tới hai mươi tươợng, không ít người trên mặt vẫn còn vết tích của đầu chim ưng, biến hóa chưa được hoàn thiện, tự nhiên đều là yêu tu Phong Lôi Ưng tộc.

Bốn người phía trước có độn tốc nhanh nhất, đã hoàn toàn biến hóa, trên người cũng không còn nhìn ra nửa dấu vết Phong Lôi Ưng tộc, chính là Nhị đại vương Lôi Dực và Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương.

Rất nhanh, đoàn yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đã tới chỗ cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh, đứng ngoài xa mấy trăm trượng tạo thành thế chân vạc với hai thế lực đến trước.

- Tiểu mỹ nhân, Nhị đại vương tới rồi...

Lôi Dực vừa mới tới liền hô to gọi Tiểu Bạch, bất quá ánh mắt hắn lại đảo qua trên mặt Hư Tử Uyên và Ngao Nhị Nhi, nhỏ giọng:

- Oa... Thế nào lại nhiều tiểu mỹ nhân như vậy? Khiến Nhị đại vương ta rất thích thú.

Lôi Dực tuy háo sắc nhưng cũng không phải hạng vô dụng, hô to gọi Tiểu Bạch một cái, sau đó ánh mắt liền nhìn quát toàn trượng, lên giọng:

- Ha ha... Xem ra người muốn đi vào Côn Ngô Bí Cảnh cũng không ít?

Nói xong, ánh mắt lại đảo xuống những vết máu thịt vương trên mặt đất, tiếp tục nói:

- Chà chà, tình hình chiến đấu ác liệt đây, xem ra chúng ta tới sớm rồi, nếu không các ngươi cứ tiếp tục đánh, chúng ta ở bên cạnh nhìn xem cũng được?

Tàng Thiên Cơ đứng trên đầu thanh long, hai tay chắp phía sau, cũng không nói lời nào.

Đạo Vô Cực nói:

- Côn Ngô Bí Cảnh sắp mở ra, hà tất làm chuyện vô dụng? Muốn chiến, đợi vào Côn Ngô Bí Cảnh, đánh đấm thế nào cũng không thành vấn đề.

Tàng Thiên Cơ gật đầu, nói:

- Được, chúng ta tạm thời ngưng chiến, vào trong Côn Ngô Bí Cảnh lại quyết chiến sinh tử.

- Côn Ngô Bí Cảnh chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể đi vào, đấu bên ngoài chúng ta phụng bồi, đấu bên trong, chúng ta cũng phụng bồi theo! Hắc hắc...

Lôi Dực cười hắc hắc, lại nói:

- Vào Côn Ngô Bí Cảnh, ta xem đám người các ngươi còn mạng đi ra không!

Tàng Thiên Cơ mỉm cười, nói:

- Ai chết ai sống, tới lúc đó liền biết.

Trong tiếng cười của hai người đều tràn ngập tự tin, Cổ Thần nhìn lại, thầm nghĩ: xem ra bọn họ đều có con bài chưa lật trong Côn Ngô Bí Cảnh!

Đúng lúc này, một ánh mắt sắc bén như đao rơi vào trên mặt Cổ Thần, Cổ Thần nhìn lại, đúng là Tàng Thiên Cơ đang mỉm cười nhìn mình, dường như đang nhìn con mồi, tùy thời có thể tiêu diệt.

Cổ Thần nhíu mày, thầm nghĩ: ta ngược lại muốn nhìn xem, vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, ta có Côn Ngô Ấn tụ linh, trong khoảng thời gian ngắn giúp tu vi tăng mạnh, trong Côn Ngô Bí Cảnh chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền Cảnh được đi vào, hừ, dến lúc đó xem ai có thể đi ra?

Ba phương thế lực, đứng cách lẫn nhau nghìn trượng, xa xa nhìn lại, cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh còn ít ngày nữa sẽ mở ra, cả ba bên đầu đồng ý tạm thời ngưng chiến, tất cả tranh đấu đều đợi tới khi đi vào Côn Ngô Bí Cảnh rồi tính tiếp.

Tàng Thiên Cơ và Lôi Dực, cả hai đều cười tự tin, ánh mắt nhìn hai bên thế lực còn lại như nhìn cá nằm trên thớt, nhất là Tàng Thiên Cơ, đứng trên đỉnh đầu thanh long, trò chuyện vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ tự tin thư thái tới cực điểm.