Chân Tiên

Chương 87: Cổ Thương Nhạc chết





Hai vị đương gia vừa chết, Vạn gia nhất thời như rắn mất đầu, lúc này còn lại hai mươi mốt tu sĩ, thấp nhất cũng đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, trên thực tế, thực lực của bọn họ vẫn mạnh mẽ như trước.

Thế nhưng lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn có sợ hãi, không còn chút chiến ý, Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều đã chết, bọn họ làm sao dám chiến?

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức có vài tên tu sĩ Vạn gia né tránh hơi chậm, bị tu sĩ Cổ gia chém chết dưới kiếm.

Tốc độ của Cổ Thần nhanh tới cực điểm, xẹt qua một đạo huyễn ảnh, kiếm cương Thanh Ly Kiếm trương lên, mỗi một lần xuất kiến đều có một gã tu sĩ Vạn gia bị giết chết.

Nguyên bản thực lực chúng tu sĩ Vạn gia không thấp, cũng không đến mức không kham nổi một kích như vậy, nhưng trong đầu đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ còn sợ hãi chiếm đầy tâm linh mà nói, điều này là trong tình lý.

- Chạy… Mọi người chạy mau…

Một gã trưởng lão Vạn gia phản ứng lại, chúng tu sĩ Vạn gia cần một người thủ lĩnh, không ai lãnh đạo bọn họ, bọn họ hiển nhiên bị chia thành năm bè bảy mảng.

- Chạy nhanh… Nhanh…

Thanh âm của người này đột nhiên dừng lại, một đạo kiếm cương từ trước mặt chém xuống, thân thể lập tức bị chia thành hai nửa.

Thân thể Cổ Thần vừa hạ xuống, không hề dừng lại, kiếm cương bành trướng, tiếp tục chuyển hướng sang một gã tu sĩ Vạn gia khác.

Tên trưởng lão Vạn gia kia mặc dù chết, nhưng lời hô hào của hắn đã có chút tác dụng, chúng tu sĩ Vạn gia không có một người nào dám dừng lại, cả đám đều ngự khí phóng lên cao, lao vào bầu trời đêm đen kịt, bỏ chạy tứ tán.

Thời điểm tới chúng tu sĩ Vạn gia có hai mươi ba người, cuối cùng còn sức chạy trốn chỉ còn trên dưới mười người, bao gồm cả nhị đương gia, đại đương gia của bọn họ, đại bộ phận tu sĩ Vạn gia đều đã chết nơi đây.

Vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, chúng tu sĩ Cổ gia không vội vã đuổi theo, hiện tại Cổ phủ bị phá hủy nghiêm trọng, trên sân rộng ngổn ngang thi thể, đại bộ phận đều là tu sĩ Cổ gia, còn có không ít thi thể tu sĩ Vạn gia, đương nhiên không thể thiếu một phần của Cổ gia.

Mặt đất trên sân rộng đều đã tan vỡ, nơi nơi đều là thi thể, thoạt nhìn giống như bãi tha ma, thời điểm chiến đấu vừa rồi không có cảm giác gì, thế nhưng lúc này mọi người quan sát những thi thể này, không khỏi có chút lạnh lẽo.

Chỉ một buổi tối như vậy đã có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh phải ngã xuống nơi đây.

Những người này trong con mắt thường nhân chính là tiên nhân có thể bay lượn trên bầu trời, thế nhưng, thời điểm sinh mệnh của bọn họ biến mất, bọn họ so với con người bình thường cản bản không có gì khác nhau.

Mạng tiện như con kiến, con người như vậy, tu sĩ, cũng là như vậy…

Ánh mắt chúng tu sĩ từ thi thể trên mặt đất đảo qua, cuối cùng, ánh mắt đều dừng lại trên môt người --- Cổ Thương Nhạc.

Cổ Thần hơi lật tay, Tù Linh Tác trói chặt Cổ Thương Nhạc bay tới gần, rơi xuống trước mặt chúng tu sĩ Cổ gia, lúc này, đám tu sĩ vừa làm phản chạy sang phía Cổ Thương Nhạc đã sớm không ai chú ý đứng trở về trận doanh tu sĩ Cổ gia,

Trong lòng bọn họ đang run rẩy, hận không thể tự đánh chính mình một trăm cái, một nghìn cái bạt tai, trong lòng thầm mắng chính mình, vì sao lại có mắt như mù như vậy, chọn sai đội ngũ…

Cổ Thương Nhạc rơi xuống đất, Cổ Thương Khung đi tới, một cước đạp vào ngực hắn, nói:

- Ngươi thua…

- Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…

Cổ Thương Nhạc cười thê lương, nói:

- Không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới, ha ha… Cổ Thương Khung, ta biết ta thua vì cái gì.

- A? Vì sao?

Cổ Thương Khung hỏi.

Ánh mắt Cổ Thương Nhạc chuyển sang người Cổ Thần, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận, nói:

- Ta hận, ta bại bởi ngươi, là bởi vì ta không có nhi tử thiên tài như ngươi, ta hận sinh ra hai thằng phế vật, không có Cổ Thần, ta sao thua? Ta sao thua? Ta sao thua…

Nói tới phía sau, thanh âm của Cổ Thương Nhạc đã chuyển thành rít gào.

Cổ Thương Khung cười cười, nói:

- Ngươi nói đúng, ta chỉ có một nhi tử này, không chỉ là may mắn của ta, cũng là may mắn của toàn bộ Cổ gia, ngày hôm nay nếu không có Thần nhi, toàn bộ Cổ gia đã bị đoạn tuyệt rồi.

Nói xong, Cổ Thương Khung nhìn lướt qua hàng ngũ chúng tu sĩ Cổ gia, nói

- Vừa đi theo Cổ Thương Nhạc, đều đứng ra…

Không ít tu sĩ sợ hãi rụt rè bước ra, trong đó còn có trưởng tử của Cổ Thương Nhạc --- Cổ Thái.

- Nói… Cấu kết ngoại tộc, tàn hại đồng tông, dựa theo tộc quy, bị xử trí như thế nào?

Cổ Thương Khung hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Bị… Bị xử tử.

Chúng tu sĩ nơm nớp lo sợ nói.

Cổ Thương Khung lại tiếp tục hỏi:

- Lâm trận làm phản, vứt bỏ người cùng tộc, phải xử trí như thế nào?

- Xử… Xử tử…

Thanh âm chúng tu sĩ càng thêm sợ hãi.

Cổ Thương Khung nhìn quét qua chúng tu sĩ, nói:

- Như Cổ Thần nói, tất cả thành viên chi thứ tham chiến, từ hôm nay trở đi, tấn chức thành trực hệ.

- Tạ ơn tộc trưởng.

Nhất thời lấy Cổ Thiên Sơn dẫn đầu, hơn mười tu sĩ đồng thời quỳ xuống tạ ơn.

Tấn chức làm trực hệ, không chỉ đơn giản là cá nhân bọn họ, mà là toàn bộ gia đình của bọn họ, có thê tử bọn họ, có nữ nhân, có phụ mẫu… Từ hôm nay về sau đều là thành viên trực hệ.

Cổ Thương Khung phất phất tay, mọi người đứng lên, trên mặt tràn đầy vui mừng, trong ánh mắt nhìn về phía Cổ Thần càng tràn ngập kính nể, bọn họ cho rằng trận chiến vừa rồi nhất định tuẫn thân vì gia tộc, không hề nghĩ tới, tất cả nguy cơ đều bị Cổ Thần lần lượt hóa giải, bọn họ thì từ thành viên chi thứ tấn chức thành thành viên trực hệ, hoàn toàn là do Cổ Thần ban tặng.

Cổ Thương Khung tiếp tục nhìn về phía chúng tu sĩ làm phản, nói:

- Vừa rồi đứng một bên bàng quang, thành viên trực hệ chuyển thành thành viên chi thứ, vào hành đi.

- Tạ ơn tộc trưởng…

Có hơn mười tu sĩ phát ra thanh âm khổ sáp, tiến vào trong chúng tu sĩ Cổ gia.

Hơn mười tu sĩ vừa mới tấn chức thành thành viên trực hệ dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn mấy người này, vô cùng coi thường, từ ngay về sau, quan hệ giữa bọn họ đã trao đổi cho nhau rồi, từ trước là chủ nhân, tới hiện tại là hạ nhân, từ trước là hạ nhân đến hiện tại thành chủ nhân.

Phía trước chỉ còn lại hơn mười tu sĩ làm phản chuyển sang gia nhập đội ngũ Cổ Thương Nhạc, Cổ Thương Khung lần lượt liếc mắt nhìn qua đám người, nói:

- Các ngươi, vốn chỉ có một đường chết, nhưng ta cho các ngươi một cơ hội, có thể miễn đi tội chết.

Nguyên bản chúng tu sĩ trắng bệch mặt, nhất thời có chút vui mừng, nói:

- Tạ ơn tộc trưởng… Tạ ơn tộc trưởng…

Cổ Thương Khung đá Cổ Thương Nhạc tới trước mặt mọi người, nói:

- Người này dựa theo tộc quy phải bị xử tử, do các ngươi đến giải quyết, sau khi xử tử hắn, các ngươi đã không còn là người Cổ gia, thành Nhạc Thủy không cho phép các ngươi tiến vào, tự tìm đường mưu sinh!

Cổ Hiền nhìn Cổ Thương Khung xử lý mọi chuyện, gật đầu, trao đổi ánh mắt với tam trưởng lão, tràn đầy tán thưởng.

Những người này vốn nên xử tử toàn bộ, nhưng đã từng là người Cổ gia, ngày hôm nay tha cho bọn họ một con đường sống, nói rõ Cổ Thương Khung không phải người hiếu sát, đối với tộc nhân từng phạm sai lầm vẫn có thể cho cơ hội hối cải.

Về phần Cổ Thương Nhạc, là chủ mưu mọi chuyện, tự nhiên không có khả năng buông tha hắn, để những tu sĩ làm phản tới giải quyết hắn, thực sự rất thích hợp.

Cổ Thương Khung vừa mới nói xong, liền có một người lấy ra pháp khí, một kiếm đâm vào người Cổ Thương Nhạc, Cổ Thương Nhạc kêu lên thảm thiết, người này kéo trường kiếm ra, kéo theo một vòi máu tươi tanh nồng.