Chàng Khờ

Chương 26: Thanh lọc gia tộc




Danh tiếng lẫy lừng, một bên tiếp nhận một bên thông báo, tiếng nào tiếng ấy vang dội.

Bảy nhân vật lớn cùng xuất hiện, bầu trời của cả thành phố Tây Nguyên đều như được họ chiếu sáng.

Bất kỳ ai trong bảy người này cũng đủ để chống đỡ cả nửa giang sơn của Tây Nguyên.

Bây giờ, bọn họ cùng tề tựu ở đây, bước vào Thanh Phong Trai, đây là một cảnh tượng long trọng tới mức nào?

Cả nhà họ Hạ như bị những cái tên như tiếng sét đánh bên tai này làm chấn động. Lúc này, tất cả bọn họ đều nhìn ra cổng lớn của Thanh Phong Trai. Khi tận mắt nhìn thấy mấy nhân vật lớn này bước vào, họ càng trố mắt ra nhìn và mất hồn mất vía hơn.

Với những nhà họ Hạ mà nói, được tận mắt nhìn thấy một trong các nhân vật lớn này chính là niêm vinh hạnh lớn nhất đời họ. Nhưng bây giờ, bọn họ lại cùng lúc nhìn thấy bảy nhân vật lớn nổi tiếng của Tây Nguyên, sao họ dám tin vào cảnh tượng này đây?

Trái tim của cả nhà họ Hạ đều đang đập thình thịch liên hồi.

Đương nhiên bảy nhân vật lớn này không hề chú ý đến phản ứng của người nhà họ Hạ. Hôm nay, họ đến đây là vì Ngô Bách Tuế.

Dương Kiến Nghiệp thì khỏi phải nói, ông ấy được Lý Xương Thịnh đặc biệt gọi đến. Là người tổng phụ trách của tập đoàn Xương Thịnh ở thành phố Tây Nguyên, nên đương nhiên thân phận của Dương Kiến Nghiệp không hề tầm thường.

Phùng Thắng Lợi và năm người khác, họ là chính là sáu người ở bữa tiệc tại khách sạn lớn Ngự Đình lần trước. Lúc đó, Ngô Bách Tuế và Phùng Thắng Lợi đánh nhau, năm người khác đều đứng bên cạnh, tận mắt chứng kiến phong thái của Ngô Bách Tuế.

Lần này, Ngô Bách Tuế lập kế hoạch tiết lộ thân phận bất phàm của mình trước mặt cả nhà họ Hạ, chắc chắn cần sự trợ giúp của các nhân vật đặc biệt này. Còn mấy người Phùng Thắng Lợi đồng ý làm nền cho Ngô Bách Tuế, để anh tỏa ra ánh hào quang chói lòa nhất.

Những nhân vật lớn này đều là người thông minh, khôn khéo. Họ biết rằng kết bạn với Ngô Bách Tuế chỉ có lợi chứ không có hại, vì vậy hôm nay, từng người họ đều chuẩn bị một món quà lớn cho anh.

Sau khi bước vào Thanh Phong Trai, mấy nhân vật lớn này lập tức tìm kiếm bóng dáng của Bạch Vi trong đám người lộn nhộn đông đúc ở đại sảnh.

Nhưng, sau khi tìm kiếm, họ lại không nhìn thấy nhân vật chính của ngày hôm nay đâu, điều này khiến mấy người họ không hiểu ra làm sao.

Xác định Ngô Bách Tuế không có mặt ở đây, ông chủ của Thanh Phong Trai là Tần Tố Tố lập tức nghiêng đầu, hỏi quản lý Trình Dũng đang đứng cung kính ở cổng: “Cậu Ngô đâu?”

Dương Kiến Nghiệp đứng cạnh Tần Tố Tố, chen lời: “Chính là người ngồi chiếc Maybach đến cuối cùng ý.” Chuyện xe cộ vốn có liên quan đến Dương Kiến Nghiệp, nên đương nhiên ông ấy biết Ngô Bách Tuế đang ngồi ở xe nào.

Dương Kiến Nghiệp vừa nói vậy, Trình Dũng mới hiểu ra, vội vàng giải thích: “Hình như anh Ngô đột nhiên bị kích động gì đó, vừa được đưa vào bệnh viện tâm thần rồi ạ.”

Nghe thấy vậy, mấy nhân vật lớn lập tức biến sắc mặt, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ. Bọn họ cố tình đến đây là để nâng tầm Ngô Bách Tuế, cũng là muốn nhân cơ hội này để biểu hiện bản thân trước mặt anh. Nhưng ai ngờ đâu, nhân vật chính lại đột nhiên bị đưa đến bệnh viện tâm thần chứ?

“Xem ra là có biến rồi, đến bệnh viện đi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Dương Kiến Nghiệp cau mày nói.

Mấy người khác đều đồng ý, việc quan trọng bây giờ là tìm được Ngô Bách Tuế.

Nhưng cứ bỏ đi thế này cũng hơi không nể mặt nhà họ Hạ. Dù nhà họ Hạ chỉ là một gia tộc nhị lưu, nhưng họ lại có một người con rể siêu phàm là Ngô Bách Tuế. Điều này đã làm tăng thêm ánh hào quang vô tận cho nhà họ, đương nhiên mọi người không thể đắc tội với một gia tộc như thế này.

Vì vậy, Tần Tố Tố bước lên, nói với người nhà họ Hạ: “Mọi người cứ ăn uống tự nhiên, nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa chu đáo, mong các vị lượng thứ!”

Tần Tố Tố là ông chủ của Thanh Phong Trai, nhà hàng này có thể tồn tại lâu dài và có địa vị bất phàm, đủ để chứng minh năng lực của Tần Tố Tố. Bà ấy là người phụ nữ mạnh mẽ số một của đất Tây Nguyên, vô cùng giỏi giao tiếp. Ở cả hai giới hắc bạch của thành phố Tây Nguyên, bà ấy đều rất được chào đón. Vì vậy, dù bà ấy là một người phụ nữ, nhưng không một ai ở Tây Nguyên dám đắc tội.

Ban đầu, bảy nhân vật lớn đứng ở cổng, thì thầm với Trình Dũng. Người nhà họ Hạ không biết bọn họ nói chuyện gì, cũng không biết ý đồ đối phương đến đây là vì sao, nên ai nấy đều rất căng thẳng. Bây giờ, thấy Tần Tố Tố bước tới nói những lời khách sáo này, người nhà họ Hạ lập tức kích động muốn chết, không ai nói được tiếng nào.

Vẫnân là bà cụ nhà họ Hạ giữ được bình tĩnh hơn, bà cụ là người phản ứng đầu tiên, vội vàng đứng dậy, trả lời Tần Tố Tố: “Bà chủ Tần khách sáo rồi!”

Mấy người Dương Kiến Nghiệp và Phùng Thắng Lợi cũng đi qua lịch sự chào hỏi vài câu.

Bà cụ chưa từng nhận được sự đối đãi này, nên cười híp mắt. Những người khác của nhà họ Hạ đều mừng rỡ như điên đến mức vừa mừng vừa lo.

Chào hỏi xong, mấy nhân vật lớn nhanh chóng rời đi.

Để lại cả nhà họ Hà đứng trợn mắt há mồm ở đại sảnh.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Cuối cùng có người không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi.

Sau khi trầm ngâm vài giây, bà cụ chợt lên tiếng, cất giọng nói kín đáo: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, chắc chắn là nhờ ông cụ. Lần trước ở khách sạn Ngự Đình, ông chủ Phùng nể mặt nhà họ Hạ chúng ta như vậy, ta đã đoán ra chắc chắn ông cụ không đơn giản. Còn hôm nay có nhiều nhân vật lớn đến đây như vậy, còn khách sáo với ta như thế nữa, rõ ràng niềm vinh dự và ngạc nhiên của nhà họ Hạ chúng ta ngày hôm nay là do những nhân vật lớn đó cố ý chuẩn bị cho chúng ta. Từ đó có thể thấy, ông cụ thật sự nổi tiếng trong giới này của bọn họ!”

Lúc trước, bà cụ luôn không hiểu rốt cuộc là ai có bản lĩnh đến mức có thể khiến nhà họ Hạ có sự đãi ngộ khác với mọi người và làm rạng rỡ tổ tông nhà họ như vậy.

Bây giờ nhìn thấy Phùng Thắng Lợi xuất hiện, cuối cùng bà cụ đã hiểu. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là công lao của ông cụ nhà mình!

Bà cụ cũng coi như đã hiểu, tại sao tập đoàn Xương Thịnh lại hợp tác với nhà họ Hạ, chuyện này chắc chắn cũng là họ nể mặt ông cụ!

Dù ông cụ đã mất, nhưng ông ấy đã để lại tài sản quý báu cho thế hệ sau, niềm vinh dự này chính là tài sản vô giá.

Nghe thấy bà cụ nói vậy, kết hợp với phản ứng của mấy nhân vật lớn ban nãy, cuối cùng những người khác của nhà họ Hạ cũng đã hiểu. Thì ra nhà họ Hạ có được sự đãi ngộ như ngày hôm nay là đều nhờ vào uy danh còn lại của ông cụ! Những nhân vật lớn này chính này vì nể mặt ông cụ, nên mới cố tý dùng cách này để khiến nhà họ Hạ nở mày nở mặt, đây chính là một món quà lớn mà họ đã tặng cho nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ thưởng thức bữa tiệc đế vương này một cách vô cùng phấn khởi.

Cuối cùng, trong bầu không khí hồổ hởi, bữa tiệc trưa sang trọng đã kết thúc mỹ mãn.

Bữa cơm này khiến nhà họ Hạ nổi danh như cồn ở thành phố Tây Nguyên.

Ba giờ chiều, tại phòng khách biệt thự nhà họ Hạ.

Từ Thanh Phong Trai về, cả nhà họ Hạ đều tề tựu đông đủ ở đây. Bà cụ ngồi ở vị trí chủ trì, hỏi tội Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn trước mặt mọi người trong gia tộc.

Từ trước đến nay, bà cụ luôn rất không thích hai mẹ con nhà này. Bà luôn thấy con trai mình bị người đàn bà sát chồng là Hoàng Quý Lan này hại chết, còn Hạ Mạt Hàn lại kết hôn với một tên ngốc, hơn nữa còn không chịu dứt ra, khiến cho nhà họ Hạ luôn không được yên, lại còn tổn hại đến danh tiếng.

Bây giờ, trông thấy nhà họ Hạ nổi danh trở lại, bà cụ đương nhiên sẽ không giữ lại hai vật cản này nữa.

Hôm nay, bà muốn thanh lọc gia đình.

Sau khi trao đổi với vài trưởng bối của gia tộc, bà cụ lập tức quyết định: “Ta tuyên bố, từ nay trở đi, sẽ đuổi Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn ra khỏi nhà họ Hạ. Hạ Mạt Hàn cũng lập tức rời khỏi công ty An Lạc Cư, ta không bao giờ tuyển dụng nữa.”

Vừa nghe thấy vậy, toàn thân Hạ Mạt Hàn đã đờ ra.

Phúc đến thì ít, họa tới thì nhiều. Chuyện của Ngô Bách Tuế hôm nay đã khiến Hạ Mạt Hàn trải qua cú đả kích to lớn rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Không ngờ, điều đáng sợ nhất còn ở phía sau. Bà nội lại nhẫn tâm đến vậy, trực tiếp đuổi hai mẹ con cô ra khỏi gia tộc, đá khỏi công ty, điều này khiến Hạ Mạt Hàn không thể nào chấp nhận nổi.

Mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào bà cụ, sau đó cô hỏi kỹ lại: “Bà, bà phạt thế này có nặng quá không ạ?”

“Đúng đấy thưa mẹ, dù con sai, nhưng cũng không đến mức bị phạt như vậy.” Hoàng Quý Lan cũng như bị sét đánh, bà ta không phục nói lớn lên.

Bà cụ vẫn thờ ơ: “Đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng, hai người đi đi.” Bà cụ đã sớm muốn đuổi gia đình sao chổi này đi rồi, chỉ khổ một nối vẫn chưa tìm được một lý do hợp lý. Vừa hay lần này, Hoàng Quý Lan đã đắc tội với cả gia tộc, nên bà đã nhân cơ hội này để nhổ cỏ tận gốc luôn.

“Con sâu làm rầu nồi canh, hai người mau đi đi, nếu còn tiếp tục ở lại nhà họ Hạ, sẽ chỉ làm xấu mặt gia tộc thôi.”

“Đúng vậy, nhà họ Hạ chúng ta cũng có phải cơ quan từ thiện đâu, hai mẹ con bà muốn hại người thì đi chỗ khác.”

“Mau về sống cả đời với người chồng ngốc của cô đi, đừng làm liên lụy đến gia tộc chúng tôi.”

Những người khác của nhà họ Hạ đều phụ họa theo, bây giờ, từng người thân đều đã trở thành kẻ xua đuổi vô tình.

Lòng Hạ Mạt Hàn đau như dao cứa, cô nén nước mắt một lúc lâu, cuối cùng lệ vẫn tràn mi, cô khóc cầu xin bà cụ: “Bà ơi, cháu xin bà đừng làm như vậy.” Cuộc sống đã ép cô đến đường cùng, cô không muốn mất đi chỗ dựa cuối cùng này, không muốn chịu sự cô lập tàn nhẫn đến như vậy!

Bà cụ coi như không thấy những giọt nước mắt của Hạ Mạt Hàn, lập tức quát lớn: “Cút!”

Một chữ cay nghiệt vang dội này đã đập vỡ hi vọng cuối cùng của Hạ Mạt Hàn, cô đờ người ra, cả cơ thể và cảm xúc đều như đóng băng, duy chỉ có những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Tình người, tình thân đều đã trở thành vô tình. Hạ Mạt Hàn đã không còn cảm nhận được một chút hơi ấm nào nữa, trái tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh.

Hạ Mạt Hàn lau khô nước mắt, nói với Hoàng Quý Lan: “Chúng ta đi thôi!” Dứt lời, cô quay người rời đi, bóng lưng cô cô độc mà bi thương.

Hoàng Quý Lan đứng cạnh Hạ Mạt Hàn, cất những bước chân nặng nề và khó khăn đi ra ngoài. Giây phút này, bà ta hận muốn chết nhà họ Hạ vô tình, cũng hận Ngô Bách Tuế, chính tên ngốc này đã khiến Hạ Mạt Hàn đau lòng và hại mình đắc tội với cả gia tộc, đến mức liên lụy Hạ Mạt Hàn cũng bị đuổi.

Hai mẹ con bà ta cõng trên vai gông cùm nặng trĩu lặng lặng rời đi dưới những ánh mắt lạnh băng của mọi người.

“Khoan đã.” Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

Hạ Mạt Hàn đang tuyệt vọng chợt dừng bước, ngoảnh lại nhìn.

Cô nhìn thấy Hạ Tử Hiên đi về phía mình.

“Chị vẫn còn nợ bạn trai Tử Nhiên chín mươi ngànnghìn đấy, bây giờ chị rời khỏi gia tộc rồi, không phải nên trả người ta tiền đi à?” Hạ Tử Hiên ghét Ngô Bách Tuế, cũng không ưa Hạ Mạt Hàn, cậu ta chỉ mong sao gia đình này càng thảm càng tốt.

Rất nhiều người đồng ý giúp người khác khi người ta gặp nạn, khiến họ nhìn thấy một tia hi vọng mới trong lúc tuyệt vọng. Nhưng chuyện tốt này không xảy ra trong cuộc đời của Hạ Mạt Hàn. Nhà họ Hạ mà cô từng ở không có một ai đứng về phía cô, bảo vệ hay níu giữ cô ở lại. Nếu có thì chỉ có Hạ Tử Hiên là cái loại tiểu nhân họa vô đơn chí.

Hạ Mạt Hàn đã nhìn thấy, lòng cô nguội lạnh, mất hết hi vọng. Cô lấy chiếc chìa khóa xe trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Chiếc xe này của tôi ít nhất cũng bán được mười nghìn, cậu cầm đi.” Dứt lời, cô ném chìa khóa cho Hạ Tử Hiên, rồi tuyệt vọng bỏ đi.

Rời khỏi biệt thự, Hoàng Quý Lan khổ sở nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, sao con lại đưa xe cho Tử Hiên? Không có xe thì sau này chúng ta phải làm sao?” Hoàng Quý Lan như sắp khóc đến nơi, bây giờ hai mẹ con bà ta quá thảm hại, bà ta cảm thấy những ngày tháng sau này sẽ rất tăm tối.

Hạ Mạt Hàn không muốn nói chuyện, cô chỉ dặn dò bà ta qua loa một câu: “Mẹ bắt xe về nhà đi, con muốn đi dạo một mình.”

Không chờ Hoàng Quý Lan đáp lại, Hạ Mạt Hàn đã bước nhanh rời đi.

Cô đi rất nhanh, dùng hết sức lực trên cơ thể. Đi một lúc lâu, cô mới giảm tốc độ, bước đi chậm rãi. Cô bước đi vô định như một cô hồn dạo chơi trên đường phố của Tây Nguyên.

Thành phố huyên náo, ánh mặt trời sáng lạn, nhưng lại không cho Hạ Mạt Hàn một chút ấm áp nào. Thế giới này rất lớn, cũng rất lạnh.

Dần dà, mặt trời đã lặn, bóng tối ập tới, Hạ Mạt Hàn đi trên đôi giày cao gót từ khi trời còn sáng đến tận đem khuya. Chân cô đã sưng lên, nhưng cô vẫn không dừng bước. Dường như chỉ có bước đi vô định như vậy thì cô mới cảm thấy mình còn sống.

Nhưng sống là một sự đau khổ. Hạ Mạt Hàn tự thấy mình sống cả đời lương thiện, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, cũng luôn nỗ lực trong cuộc sống, đối xử tử tế với mọi người. Nhưng cuộc sống lại luôn gây khó khăn cho cô, thậm chí khiến cô rơi vào thảm cảnh như thế này.

“Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với contôi như vậy?” Trong lòng Hạ Mạt Hàn đang khóc.

Đúng lúc này, khi Hạ Mạt Hàn đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ, đột nhiên có một chiếc xe mười sáu chỗ phóng nhanh tới, đỗ trước mặt Hạ Mạt Hàn. Không chờ Hạ Mạt Hàn có phản ứng gì, cạch một tiếng, cửa xe mở ra, có hai người nhanh chóng lao xuống, chuốc mê Hạ Mạt Hàn, sau đó mang cô lên xe.

Một tiếng sau.

Tại phòng ngủ của một căn biệt thự nhỏ tại ngoại ô.

Hạ Mạt Hàn dần mở mắt, vừa tỉnh lại, cô đã phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi. Một lúc sau, cô mới nhớ lại hình như mình đột nhiên bị người ta chuốc thuốc mê.

Nghĩ đến đây, Hạ Mạt Hàn lập tức cảnh giác ngồi dậy. Nhưng cô vừa ngồi lên, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Vương Thế Hào bước nhanh vào.

“Nghe nói cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ rồi hả?” Vương Thế Hào nhìn Hạ Mạt Hàn chăm chú, hỏi một cách sâu xa.

Nhìn thấy Vương Thế Hào, trong lòng Hạ Mạt Hàn chợt sinh ra một cảm giác chán ghét mãnh liệt.

Chuyện lần trước đã khiến Hạ Mạt Hàn có ấn tượng cực xấu với Vương Thế Hào. Không ngờ, lần này Vương Thế Hào còn ngày một tệ hại hơn, dám bắt cóc cô. Hạ Mạt Hàn tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cô lập tức nổi giận nói với hắn ta: “Dù không còn nhà để về, tôi cũng sẽ không ở bên anh, anh từ bỏ ý định này đi!”

Vương Thế Hào bĩu môi, châm chọc nói: “Ai muốn ở bên cạnh cô? Tôi nói muốn cưới cô là lừa cô đấy. Sao tôi có thể lấy gái một đời chồng được, mục đích của tôi đơn giản chỉ là ngủ với cô thôi.” Lúc này, Vương Thế Hào đã lộ ra bản tính tà ác của hắn ta.

Nghe thấy vậy, Hạ Mạt Hàn lập tức run rẩy, cô nhìn Vương Thế Hào như tên hung ác ở trước mặt, vô cùng hoảng hốt nói: “Anh muốn làm gì?”

Vương Thế Hào nhanh chóng tháo thắt lưng của mình ra, cầm lấy, sau đó tà ác nói với Hạ Mạt Hàn: “Cởi đồ ra đi!”