Chàng Khờ

Chương 5: Một triệu




Vương Thế Hào nằm trên nóc capo ôm ngực, không ngừng ho khan.

Đồng thời, hắn ta cũng thầm thấy chấn động mãnh liệt, Vương Thế Hào hắn ta đường đường là cậu chủ con nhà giàu ở Tây Nguyên, vậy mà lại bị một thằng ngốc đánh. Sự thật này khiến hắn không thể chấp nhận được. Một lúc lâu sau, hắn ta mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó vừa chống tay ngồi dậy, vừa tức giận quát: "Mày dám đá tao, tao sẽ cho mày chết!"

Song, sau khi hắn ta đứng dậy mới phát hiện Ngô Bách Tuế đã sớm biến mất biệt tăm biệt tích từ bao giờ.

Hai giờ ba mươi phút chiều, Lý Xương Thịnh và vài vị lãnh đạo trong thành phố dự tiệc xã giao xong. Vì uống chút rượu, nên ông ấy thấy hơi ngà ngà say, bèn bảo tài xế lái xe đưa mình về chỗ ở.

Chỗ ở của Lý Xương Thịnh ở Tây Nguyên là một căn biệt thự ba tầng sang trọng, với những người bình thường ở đây mà nói, ngôi biệt thự này là nơi họ không thể với tới được, nhưng nó cũng chỉ là một nơi tá túc tạm thời với một phú ông của tỉnh Giang Đông mà thôi.

Đi vào trong sân biệt thự, Lý Xương Thịnh căn dặn tài xế: "Cậu về ngủ trước đi, buổi tối còn có một một buổi liên hoan, năm giờ gọi tôi."

Dứt lời, Lý Xương Thịnh mở cửa biệt thự, đi vào.

Đi vào trong phòng khách, Lý Xương Thịnh chợt giật mình, vì đang có một người ngồi trên sofa ở phòng khách biệt thự của ông ấy.

"Ai?"

Lý Xương Thịnh hoàn toàn tỉnh táo, cảnh giác hỏi một câu.

Người ngồi trên sofa từ tà đứng dậy, thản nhiên nhìn Lý Xương Thịnh.

Người này chính là Ngô Bách Tuế.

Lý Xương Thịnh dụi mắt, cảm thấy khó tin hỏi: "Tam thiếu gia, là cậu ư?"

Ngô Bách Tuế chậm rãi đi đến trước mặt Lý Xương Thịnh, anh đứng im, hé môi, lạnh giọng chất vấn: "Tôi đã chờ ở thành phố Tây Nguyên vẻn vẹn ba năm, tại sao ông chưa từng tới tìm tôi?"

Vừa nghe thấy câu này, hai chân của Lý Xương Thịnh mềm nhũn, bụp một tiếng, ông ấy đã quỳ xuống trước mặt Ngô Bách Tuế.

Dây thần kinh của ông ấy căng lên, ông ấy run rẩy đáp: "Tam thiếu gia, tôi cứ tưởng rằng cậu đã chết! Tôi cũng rất ít khi đến thành phố Tây Nguyên này, tôi thật sự không biết cậu đang ở đây!"

Phú ông truyền kỳ của tỉnh Giang Đông lại quỳ trước mặt Ngô Bách Tuế, cảnh tượng này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ làm biết bao nhiêu người kinh ngạc.

Nhưng dường như Ngô Bách Tuế đã tập thành thói quen, anh cúi xuống nhìn Lý Xương Thịnh một cách sâu xa, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi hi vọng ông hiểu được rằng, tôi có thể nâng ông lên được thì cũng có thể đạp ông xuống được."

Lý Xương Thịnh vô cùng lo sợ đáp: "Đương nhiên tôi biết điều này, trong lòng tôi, tam thiếu gia chính là thần thánh. Có cho thêm mười lá gan, tôi cũng không dám phản bội cậu!" Lý Xương Thịnh nói câu này là thành tâm thật ý, ông ấy thật sự kính nể Ngô Bách Tuế.

Mười năm trước, Lý Xương Thịnh còn là một chủ thầu nho nhỏ. Là Ngô Bách Tuế đã nhìn trúng và bồi dưỡng ông ấy, đồng thời cho ông ấy một khoản vốn khởi động, để ông ấy phát triển sự nghiệp bất động sản ở tỉnh Giang Đông.

Tập đoàn Xương Thịnh có thể phát triển nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn, lập tức trở thành tập đoàn bất động sản nổi tiếng trên toàn quốc, đây đều là nhờ công Ngô Bách Tuế đã âm thầm giúp đỡ.

Tam thiếu gia của nhà họ Ngô này có trình độ không ai sánh bằng về phương diện kinh doanh, anh thật sự là nhân vật thần thánh!

Lý Xương Thịnh thật sự thấy phục Ngô Bách Tuế sát đất.

Thật ra, Ngô Bách Tuế cũng rất tin tưởng Lý Xương Thịnh, chính vì vậy, năm xưa anh mới chú trọng bồi dưỡng cho Lý Xương Thịnh, để ông ấy trở thành người đại diện trong lĩnh vực bất động sản ở bên ngoài.

Nhưng ba năm trước, anh bị người ta đầu độc ở nhà họ Ngô. Chuyện này buộc Ngô Bách Tuế phải trở nên cẩn trọng hơn, dù ông ấy là thân tín được anh bồi dưỡng, anh cũng nhất định phải thử lòng và dò xét.

Thông qua lời nói và hành động này của Lý Xương Thịnh, Ngô Bách Tuế căn bản có thể xác định người này vẫn đáng tin. Vì vậy, anh lên tiếng: "Đứng dậy đi!"

Lý Xương Thịnh lập tức đứng dậy, một người tung hoành trên thương trường mười mấy năm như ông ấy, bây giờ lại đang đổ mồ hôi đầy người, thậm chí hai chân còn đứng không vững. Mất một lúc lâu lấy lại bình tĩnh, ông ấy mới lại lên tiếng, thận trọng nói: "Tam thiếu gia, ba năm trước, tôi nghe nói cậu đột ngột qua đời. Tôi cũng cho người âm thầm điều tra thì chuyện đúng là như vậy, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Bách Tuế sâu xa đáp: "Ba năm trước, có người mượn tay của bố mẹ để đầu độc tôi. Chờ sau khi tỉnh lại, tôi đã bị mất trí nhớ, cũng không biết tại sao lại đến thành phố Tây Nguyên này. Là Hạ Quang Diệu của nhà họ Hạ đã thu nhận tôi, ông ta còn gả cháu gái mình cho tôi nữa. Ông hãy giúp tôi điều tra cẩn thận về Hạ Quang Diệu này."

Chuyện xảy ra ba năm trước tại nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế đã đoán ra được đại khái. Nhưng anh được ai cứu, sau đó tại sao lại xuất hiện ở thành phố Tây Nguyên, điều này thì anh vẫn chưa rõ, nên anh cần phải điều tra rõ ràng.

Nghe xong chuyện Ngô Bách Tuế kể, lại kết hợp với tin tức mà mình biết được năm đó, Lý Xương Thịnh đã biết nội bộ nhà họ Ngô lục đục. Ông ấy không hỏi cặn kẽ nữa, mà chỉ nghiêm túc đáp: "Chuyện này không thành vấn đề. Tam thiếu gia, xin hỏi bây giờ cậu có muốn đích thân tiếp quản tập đoàn Xương Thịnh không?"

Trong lòng Lý Xương Thịnh biết rõ, mình chính là vũ khí bí mật mà Ngô Bách Tuế bồi dưỡng ở bên ngoài. Nếu Ngô Bách Tuế muốn sử dụng mình, ông ấy sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.

Ngô Bách Tuế xua tay, nghiêm túc nói: "Tạm thời thì chưa."

Lý Xương Thịnh gật đầu nói: "Vâng!"

Năm giờ ba mươi phút chạng vạng tối, Ngô Bách Tuế đã về nhà.

Vừa vào nhà, Hoàng Quý Lan đã cầm cái mắc áo xông tới, không ngừng quật Ngô Bách Tuế, bà ta vừa đánh vừa mắng anh: "Này thì đánh người này, đánh người này!"

Hoàng Quý Lan ra tay rất mạnh, nhưng với Ngô Bách Tuế mà nói, sức đánh của bà ta lên người anh chỉ như cù lét mà thôi, anh căn bản không để tâm.

Thấy thế, Hạ Mạt Hàn lập tức chạy tới cản Hoàng Quý Lan lại.

Hoàng Quý Lan không phục nói: "Con đừng ngăn mẹ, hôm nay mẹ phải đánh chết thằng ngốc này."

Hạ Mạt Hàn khuyên nhủ: "Mẹ cũng nói anh ấy ngốc rồi, thì đánh anh ấy có tác dụng không? Mẹ tránh ra, để con!"

Hoàng Quý Lan lạnh lùng quẳng lại một câu: "Con ly hôn nó ngay cho mẹ!" Dứt lời, bà ta quay người đi vào bếp bận rộn.

Hạ Mạt Hàn nhìn Ngô Bách Tuế, thất vọng nói: "Tại sao anh lại đánh Vương Thế Hào?"

Ngô Bách Tuế đáp một cách qua loa: "Hắn ta chặn đường anh."

Hạ Mạt Hàn cười khổ một tiếng, phản bác: "Chỉ vì anh ta chặn đường anh, nên anh đánh người ta à?"

Ngô Bách Tuế thản nhiên đáp: "Anh không dùng nhiều sức đâu." Đơn giản là anh thấy ngứa mắt với Vương Thế Hào, nên không nhịn được dạy cho hắn ta một bài học. Nhưng lúc ra tay, anh vẫn có chừng mực. Anh đã khống chế sức lực, nếu không thì Vương Thế Hào đã chết rồi.

Hạ Mạt Hàn rất tức giận quát: "Anh không dùng nhiều sức thì anh biết được à? Anh có chừng mực không?" Dứt lời, Hạ Mạt Hàn vẫn chưa nguôi giận, cô nói tiếp: "Em thật sự thấy rất thất vọng về anh! Ngày trước, anh ngốc, nhưng chí ít không làm hại ai. Nhưng bây giờ, anh chẳng những va chạm với người ta, lại còn động tay động chân đánh người nữa. Bây giờ, anh khiến em thấy sợ đấy, em sợ có phải khi nổi điên, anh sẽ đánh cả em luôn không!"

Ngô Bách Tuế trả lời rành mạch: "Anh sẽ không đánh em, cả đời này sẽ không!" Một câu nói bình thường, nhưng lại khiến Hạ Mạt Hàn thấy xúc động.

Vốn Hạ Mạt Hàn đang rất tức giận, thậm chí cô còn thầm hạ quyết tâm sẽ ly hôn với Ngô Bách Tuế, hoàn toàn thoát khỏi tên ngốc đáng sợ này. Nhưng đột nhiên, tên ngốc Ngô Bách Tuế này lại thốt ra một câu như vậy, khiến Hạ Mạt Hàn chợt thấy không nỡ.

Một lúc lâu sau, Hạ Mạt Hàn mới lại lên tiếng, cô nghiến răng nói với Ngô Bách Tuế: "Sau này, anh phải đàng hoàng một chút cho em, đừng gây chuyện nữa!" Dứt lời, cô quay người đi vào phòng ngủ.

Buổi trưa ngày hôm sau.

Hoàng Quý Lan đã nấu cơm xong, Ngô Bách Tuế đúng giờ đi ra ăn cơm. Hôm nay, Hoàng Quý Lan có vẻ mất tập trung, không mắng anh như mọi ngày.

Không bao lâu sau, Hạ Mạt Hàn từ công ty về. Vừa vào nhà, cô đã tức giận gào lên với Hoàng Quý Lan: "Mẹ, có phải mẹ lấy giấy tờ nhà đất gán cho sòng bạc rồi không?"

Hoàng Quý Lan xấu hổ đáp: "Con biết rồi à?"

Hạ Mạt Hàn nổi giận nói: "Người ta tìm đến tận công ty của con kia kìa, con còn không biết nữa sao?"

Hoàng Quý Lan thở dài một hơi, nói: "Con cũng biết mẹ con rồi còn gì, cái sở thích đánh bài này mãi không bỏ được." Hoàng Quý Lan đã nghỉ việc từ lâu, khi rảnh rỗi thường đánh bài để giết thời gian.

Hạ Mạt Hàn không thể tin nói: "Ngày xưa mẹ có chơi lớn đâu, sao bây giờ có thể đánh thua cả nhà cả cửa?"

Hoàng Quý Lan giải thích: "Không phải hôm qua, con rể tặng một chiếc đồng hồ hàng hiệu à? Tối qua lúc đánh bài, mẹ đã đeo để đi khoe. Mấy người chơi cùng tưởng mẹ giàu rồi, cứ kéo mẹ chơi lớn cho bằng được. Vì thể diện, mẹ cũng không khống chế được bản thân, nên chơi luôn. Về sau thì thua lòi mắt, mẹ phải mang giấy tờ nhà đất đi cầm. Mẹ cứ tưởng có thể gỡ lại, ai dè thua hết sạch!" Lúc nói câu này, Hoàng Quý Lan còn hơi chột dạ.

Có một ông chồng ngờ nghệch, lại thêm một bà mẹ thế này, Hạ Mạt Hàn thật sự suy sụp. Mắt cô đỏ hoe, cô xông đến bên cạnh Hoàng Quý Lan quát: "Mẹ không biết tình hình của nhà mình như thế nào à? Sao mẹ có thể làm thế? Người ở sòng bạc nói nếu hôm nay không có một triệu để trả, họ sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà, mẹ muốn chúng ta ngủ ngoài đường à?"

Hoàng Quý Lan luống cuống nói: "Được rồi được rồi, bây giờ con mắng mẹ cũng vô ích. Việc cấp bách hiện giờ là phải có tiền trả cho người ta. Con tìm Thế Hào đi, thằng bé có tiền, chút tiền này với nó có là gì đâu."

Hạ Mạt Hàn thật sự sắp phát điên, cô lạc giọng phản đối: "Rốt cuộc mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Chúng con có quan hệ gì đâu, sao con có thể mượn anh ta nhiều tiền như thế được?"

Hoàng Quý Lan không chút bận tâm đáp: "Chuyện này thì có làm sao, dù gì thì sớm muộn con với Thế Hào cũng sẽ kết hôn, chút tiền này coi như là sính lễ đi!"

Hạ Mạt Hàn còn chưa lên tiếng, Ngô Bách Tuế bị coi như không khí đang ngồi trên bàn ăn đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đừng tìm hắn ta, anh có tiền."

Hạ Mạt Hàn đang bị mẹ mình chọc cho sắp nổ tung, Ngô Bách Tuế lên tiếng đúng lúc này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, Hạ Mạt Hàn lập tức bùng cháy, cô nhìn Ngô Bách Tuế nói: "Anh có tiền gì chứ, mẹ em nợ người ta một triệu đấy. Nghe cho rõ, là một triệu chứ không phải một trăm, anh có ngần ấy tiền không?"

"Có!"

Nói xong câu này, Ngô Bách Tuế quay người bỏ đi.