Chàng Ngốc Bám Người

Chương 37: Ngoại truyện: Tự bạch của Phùng Nhạc




Tôi tên Phùng Nhạc, 25 tuổi, trong nhà gồm có ông nội, cha, dì, dượng và hai đứa em họ Vân Họa với Vân Hằng. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi ra ngoài, suốt ngày chủ lanh quanh lẩn quẩn ở biệt thự trên núi. Tôi biết trên người mình có bệnh, rất gét những chỗ đông người và gét đụng chạm cùng người khác. Cảm xúc của tôi rất khó khống chế, mỗi lần đi tắm tôi đều thấy được những vết sẹo trên người do chính mình gây ra. Tôi thấy đó là bình thường, vì nếu không khống chế được mình tôi chỉ biết tự tổn thương mình, chỉ khi đó tâm trạng tôi mới được ổn định lại.

Nhưng đó chỉ là việc trước khi gặp cô. Vào đại thọ 80 của ông nội, tôi vốn là một người không thích đám đông nên việc không tham gia là điều đương nhiên. Vậy là quyết định đi ra sau biệt thự chơi, nhưng tôi không ngờ khi vừa đi tới từ xa liền nhìn thấy một người ngồi trong đình nên hiếu kì đi đến.

Thì ra là một cô, xem ra hình như cô ấy đang ngủ thì phải. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một người khác giới gần đến như vậy. Tuy không thích thân cận với người khác nhưng khi thấy cô gái kia tôi thấy rất dễ chịu, rất hợp mắt. Thế là nhẹ nhàng đi về phía cô gái kia, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Đứng từ góc độ này tôi có thể nhìn thấy quan cảnh trên ngực cô. Thật kì lạ, tôi tự hỏi tại sao ngực cô ấy không giống ngực của mình. Vì thế tôi khó hiểu nên đưa tay chạm thử, nhưng không ngờ nó lại mềm mại đến vậy.

Nhưng không ngờ cô gái kia đột nhiên tỉnh dậy và tát cho tôi một tát. Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, tôi nghĩ mình rất ngoan và rất nhẹ nhàng nhưng tại sao cô ấy lại tát tôi. Thật là đau.

Nhưng câu đầu tiên tôi nghe được lại là giọng cô gái ấy hỏi tên tôi. Tôi rất vui vẻ trả lời. Sau đó không ngờ cô ấy không có la mắng hay gì khác mà cô gái kia lại kêu tôi lại gần và giúp tôi xoa nhẹ bên má đau rát. Lúc ấy tôi rất hạnh phúc, tự nhủ trong lòng rằng 'Không ngờ cô ấy lại tốt như vậy'.

Vì vậy khi thấy cô ấy đi tôi cũng liền đi theo. Cho dù bửa tiệc đã kết thúc thì tôi vẫn muốn đi theo cô ấy. Thế là cứ bám cứ bám như thế và tôi đã được vào nhà ở chung với cô ấy.

Cô ấy tên là Du Linh thế nên tôi liền gọi là Linh Linh và tên này từ nay về sau chỉ một mình Phùng Nhạc tôi được gọi. Từ sau khi ở chung tôi mới phát hiện ra thì ra cô ấy rất dịu dàng, rất xinh đẹp. Cô ấy luôn chăm sóc không hề la mắng tôi. Tôi cũng rất vui vẻ khi ở bên cô ấy, thế là ngày ngày đều bám theo cô.

Nhưng một hôm lại có một người tên Phương Húc đến tìm. Người đàn ông kia rất tuấn tú thế nên tôi liền cảm giác được hắn muốn đánh chiếm Linh Linh của mình. Linh Linh lại vì hắn mà không để ý tôi, tôi thấy hắn nắm tay Linh Linh vốn đó là nơi tôi nắm. Tôi không chịu được thế là bệnh liền tái phát.

Tôi biết, nhưng cảm xúc không kiềm chế được vì thế tôi lao vào đánh tên kia, đánh hắn, dùng sức đánh.

Tôi thấy được ánh mắt hoảng hốt của Linh Linh, tôi biết cô rất sợ bộ dạng này của mình nhưng tôi thật sự không thể chịu được khi có người chạm vào cô.

Vì sự việc ấy Linh Linh điện thoại cho người đến đưa tôi về. Tôi không muốn về, tôi dãy dụa, cầu xin, khóc lóc cũng không níu kéo được cô. Linh Linh không để ý đến tôi, thế là tôi bị đưa về Phùng gia.

Tôi không biết và cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Tự nhốt mình trong phòng, tự hành hạ mình đến khi cô đến Phùng gia rước tôi. Bây giờ tôi mới biết Linh Linh là tất cả của mình, tôi không thể nào không có cô. Tôi biết cô cũng thích mình nên vì thế tôi càng muốn cô, muốn điên cuồng. Vì cô, ai mà dám giành Linh Linh với tôi , tôi không dám chắc mình có giết người đó hay không.

Trở lại bên cô tôi cũng trở lại bình thường. Không hành hạ mình nữa. Tôi không thích bất cứ người đàn ông nào lại gần cô.

Từ đó Linh Linh đi làm tôi cũng đi theo. Cô ở đâu tôi ở đó, tôi cứ như một cái bóng đi theo sau cô một bước không rời.

Nhưng đến một hôm người đàn ông kia lại tiếp tục đến trong khi Linh Linh không có ở nhà. Hắn nói có đồ muốn đưa cho Linh Linh nên tôi liền cho hắn vào. Nhưng khi nhìn những tấm ảnh bay lất phất kia khiến cả người tôi chết điến. Những hình ảnh hai ngưòi một nam một nữ luôn xuất hiện trước mắt tôi. Tôi thấy rất rõ người nữ kia chính là Linh Linh của tôi, cô đang thân mật cùng một người đàn ông khác không phải là tôi. Người đàn ông kia nói với tôi rằng cô ấy không thương tôi. Tôi không chịu được, tôi không thích như vậy. Cô ấy là của tôi, của riêng một mình tôi. Thế là tôi bắt đầu đập phá mọi vật xung quanh, tim tôi rất đau, đau như muốn xé ra. Vì vậy tôi liền nghĩ đến lúc trước, tự cầm lấy dao tổn thưobg mình. Chỉ như vậy sẽ không đau nữa. Thật sự không còn đau nữa.

Nhưng tại sao tôi lại thấy Linh Linh khóc. Tại sao cô lại khóc. Đừng khóc, chỉ thấy nước mắt của cô mà tim tôi như xé nát. Cô khóc tôi sẽ đau lòng.

--- ------ ------ ---

Tôi biết chỉ có một cách để giữ cô bên cạnh là kết hôn. Nếu chúng tôi kết hôn thì cô ấy sẽ ở bên tôi cả đời. Không rời xa tôi nữa.

Vì vậy tôi liền cầu hôn với cô ấy. Xin cô ấy cưới tôi. Nhưng tại sao? Tại sao cô ấy lại từ chối. Cô ấy từ chối khiến tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ.

Canh lúc cô ấy chưa thức tôi liền trốn đi. Chỉ cần tôi không có ở đây cô sẽ không đi. Chỉ cần không có quần áo mặc cô sẽ không rời đi. Thế là tôi ôm tất cả đồ của cô trốn vào trong tủ quần áo của mình.

Ở đây tôi có thể nghe tiếng cô, có thể thấy được cô. Nhưng tôi không ngờ đến chiều cô ấy lại tìm được tôi. Tôi hoảng hốt, tôi lo sợ cô sẽ tức giận bỏ đi. Tôi muốn xin lỗi cô, muốn cầu xin cô đừng bỏ rơi tôi.

Một lần không dám tái phạm, vì vậy tôi không nhắc đến việc kết hôn nữa. Bù vào đó tôi sẽ canh giữ không cho ai đến gần cô bằng cách bám theo cô 24/24.

--- ------ ---------

Khi nghe cô nói sẽ dẫn tôi đến nhà của cô tôi rất vui mừng. Như vậy có phải chúng tối lại tiến sâu thêm một bước rồi không.

Nhưng tôi lại lo lắng, sợ cha mẹ cô ấy sẽ không thích tôi. Họ sẽ không cho Linh Linh ở bên cạnh tôi nữa. Lúc ấy tôi liền có suy nghĩ bỏ trốn. Nhưng trốn làm sao đây, vì trốn Linh Linh sẽ tức giận. Nên tôi liền theo cô đến nhà của cô.

Rất căng thẳng, rất lo lắng, nhưng khi nghe câu nói kia của cô cả người tôi liền một bước lên trời.

Cô đồng ý kết hôn, chúng tôi sẽ kết hôn và sống bên nhau trọn đời.

Nhưng em cô ấy có lẻ không thích tôi. Cậu ấy phản đối, cậu ấy đối đầu với tôi. Nhưng không sao, dù sao Linh Linh đã đồng ý nên tôi không thèm chấp cậu ta.

Đến khi hôn lễ được tổ chức, lúc đó tôi mới biết được người con gái dành riêng cho mình là ra sao. Khi tôi nghe cô nói.

"Em yêu anh."

Tôi rất hạnh phúc. Cô ây nói yêu tôi. Tôi cũng rất yêu cô ấy. Linh Linh cô là người con gái mà cả đời này Phùng Nhạc tôi yêu.