Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Chương 29: Thánh Thế là “cơm áo”




Buổi sáng, Bối Bối tâm tình buồn bực đi vào siêu thị, tầng dưới cùng của Thánh Thế, mua một chai nước chanh.

Lúc ra tính tiền, dì Đinh hai chớp chớp, quét một vòng từ trên xuống dưới nhìn Bối Bối, cuối cùng tổng kết: “Bối Bối a! Con gái cô, cháu có biết không? Nó làm trợ lý ở văn phòng luật sư tầng 16 a, tối qua nó ở nhà la hét muốn học tập theo Biện Bối Bối của Thánh Ân, muốn đi câu dẫn ông chủ ở văn phòng luật! Cháu có phải là Biện Bối Bối đó hay không?”

_ _!

“A, thang máy tới rồi. Cháu phải đuổi thang máy… đuổi thang máy….”

“Ê, đừng chạy, dì còn muốn cháu ký tên a…..”

***

Lấy tay chặn lại cửa thang máy, lúc này mới phát hiện bản thân quá lỗ mãng, ánh mắt của mọi người sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô.

Bối Bối đầu đầy mồ hôi, lặng lẽ đứng nhích về một góc, ngây ngô cười với cô quét dọn.

t_t

Vẫn là cô quét dọn có vẻ an toàn nhất…

Đinh…

Cô quét dọn xuống đến tầng trệt, đẩy xe đồ chuẩn bị ra ngoài, mặt đầy nghi hoặc nhìn Bối Bối.

Chẳng lẽ muốn cùng cô thảo luận chuyện ‘con gián’ sao?!

Bối Bối lắc lắc bình nước trong tay nói: “Cháu uống xong sẽ vứt vào thùng rác, tuyệt đối không dẫn gián tới!”

= =

Cô quét dọn như bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn kêu: “Cháu chính là người bị đại Boss uống cốc cà phê đó sao? Ngày hôm qua cô ở tầng 36 nhìn thấy nha… Đúng rồi, nghe mọi người nói cháu tên là Biện Bối Bối, đúng không?”

orz

Bối Bối hiện tại đã biết Nguyễn Linh Ngọc 2 chết như thế nào…

(2: Nguyễn Linh Ngọc: tên khai sinh Nguyễn Phượng Căn, là một nữ diễn viên phim câm của Trung Quốc. Cô là một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất Trung Quốc của thập niên 1930 cho đến khi cái chết thương tâm của cô ở độ tuổi 24. Cô đã trở thành huyền thoại của điện ảnh Trung Quốc. Bạn nào đã xem bộ phim “Nguyễn Linh Ngọc” được chiếu trên đài Hà Nội hẳn sẽ biết về cuộc đời bi thảm của người phụ nữ này. Cái chết của cô là tự sát, trước khi chết còn để lại bức thư tuyệt mệnh ‘Lời người thật đáng sợ’. Cho nên bạn hiểu vì sao Bối Bối lại cảm thán như vậy. Cá nhân pup rất thích NLN, nhưng cũng thương cho chị ấy, yêu hai người đàn ông mà đều bị lợi dụng, bị chà đạp về mặt thể xác lẫn tinh thần, cuộc đời gói gọn trong bốn chữ ‘cực kì bi thảm’. Nói chung chị Ngọc tài năng nhưng yểu mệnh.)

Tới công ty chưa được nửa giờ, tầng 36 đã có gần hai mươi người qua đưa văn kiện, hơn mười người để lại lời nhắn, cá biệt còn có vài người tới thăm, những người này không biết vô tình hay cố ý đều đi qua văn phòng của cô!

Bối Bối tưởng tượng mình là con tinh tinh bị nhốt trong vườn thú, người người tò mò tới xem a!

Cho tới khi một quản lý HR của công ty con gõ cửa phòng cô, đưa hồ sơ tới, Bối Bối mới hoàn toàn bạo phát!

“Lynn, ta giúp ngươi pha cà phê nha.”

Cái rắm!… Pha cà phê cần một quản lý HR tới làm sao?! TMD! Đây là cái thế giới gì? Không thể để cho cô yên tĩnh lấy một phút sao?!

Bối Bối nhẫn nhịn đến cực điểm, đã tới mức không thể dùng hành động lật bàn mà hình dùng, mà là muốn giết người!

┴┴ ︵╰(‵□′)╯︵ ┴┴

Tiễn bước quản lý biết pha cà phê nói chuyện bóng gió xong, Bối Bối nhấc điện thoại gọi lên tầng 38, cô muốn tìm Tỉ Hà Di để nói chuyện rõ ràng!

Vì sao hắn muốn đẩy cô vào trốn nước sôi lửa bỏng!!!

“Alô, Glan, hôm nay Vincent có rảnh không vậy? Tôi muốn hẹn gặp anh ta!”

***

“Hà Di ca, là em!”

“Có việc sao?”

“Không có việc gì, chỉ là tìm anh nói chuyện nha. Thuận tiện kể một chút chuyện của cô ấy, từ sáng tới giờ đã uống hơn ba chén cà phê a, tâm tình thấp đến cực điểm.”

“Có điều kiện gì nói đi!”

“Ai u, em không giống như anh trai của em, người ta gánh trọng trách lớn, có nghĩa vụ ẩn nấp a…”

“Gấu bông của Nhật Bản, số lượng có hạn, mới đưa tới?”

“Ai nha, sao anh có thể xem thường em như vậy?! Nói, người ta sẽ không vì vậy mà làm phản a…”

“Cho em sang Nhật Bản chọn!”

“A…. là như vậy, quản lý HR của Thánh Nhân pha cà phê mang tới, sắc mặt cô ấy khi đó biến thành màu đen a. Theo em thấy, cô ấy nhất định chịu không nổi, chắc chắn sẽ chủ động tìm đến Hà Di ca a! Đại nhân, phải chuẩn bị thực tốt nghênh đón Hạ Mĩ của anh nha!”

Tỉ Hà Di cúp máy, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên căm, rồi lại gõ nhẹ từng nhịp xuống mặt bàn.

Đồng thời điện thoại nội bộ vang lên, Chu Ba ở đầu bên kia hưng phấn báo cáo: “Vincent, vừa rồiLynngọi điện tới muốn hẹn gặp anh, thời gian tùy anh quyết định!”

Tỉ Hà Di khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một chút tươi cười, nếu trong phòng CEO có người, còn có thể nhìn thấy đôi mắt đen như ngọc của hắn ánh lên vài tia tà ác…..