Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Chương 34: Mộ viên bị mất tích




Bài viết vừa được đăng chưa lâu, “Đây mới là ta!!” đã bị quản lý viên xóa bỏ, diễn đàn hiện lên một dòng thông báo màu đỏ ngay trang chủ: “Phát hiện có hội viên sử dụng tên thật của người khác, xâm phạm riêng tư cá nhân. Việc này phá hủy nghiêm trọng không khí bát quái của diễn đoàn, nhóm quản trị viên khẩn cấp bàn bạc và quyết định ngăn chặn địa chỉ IP ******! Hành vi ác liệt như vậy, chủ diễn đàn chắc chắn sẽ sử dụng đặc quyền, nghiêm trị không tha!”

Diễn đàn lại ồ lên……

Cao thủ máy tính dĩ nhiên từ địa chỉ IP công bố mà tìm đến địa chỉ khu nhà ở của chủ nhà; sau đó lại có người xác nhận khu vực kia chính là khu nhà sa hoa mà ‘chủ quản’ Juliet thường khoe với mọi người về nơi ở của mình; cuối cùng không biết là ai lại nói ra buổi chiều vừa nghe được Juliet mắng mỏ trợ lý của mình, nói cô ta đem máy ghi âm vứt bừa bãi để quên tại phòng hội nghị……

Diễn đàn lại nhanh chóng hiện ra rất nhiều bài viết về sự kiện “Băng ghi âm” lần này, mọi người đều xôn xao, bình luận kịch liệt, phấn khích tới đỉnh điểm.

Nguyên lai đây là động cơ ăn thịt người trong truyền thuyết!

Nguyên lai đây là diễn đàn huyết chiến trong truyền thuyết!

Bối Bối囧

Sáng sớm ngày thứ sáu Bối Bối bước vào văn phòng đã thấy ba người cấp dưới của mình đứng chờ lo lắng nhìn cô: “Sếp Bối……”

Cô nhìn họ cười cười, an ủi nói: “Việc nhỏ như vậy không thể khiến tôi gục ngã được, tôi cũng không có yếu ớt như vậy!”

Thật là, Juliet sao lại cho rằng làm lộ chuyện riêng tư của cô ra ngoài thì có thể chiếm ưu thế chứ?!

Nếu cô ta chỉ cần làm một chút thủ đoạn ti tiện như vậy mà đã thỏa mãn, không dám quang minh chính đại cùng cô phân cao thấp trước mặt mọi người, như vậy chỉ có thể nói ngay từ đầu Juliet đã thua rồi!

Quân địch càng làm cô cảm thấy hổ thẹn, cô lại càng phải ngẩng cao đầu cho đối phương xem!

Cô, Biện Bối Bối hôm nay đã ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào Thánh Ân!

Nhưng mà cũng không thể xem nhẹ sức ảnh hưởng của lời đồn đãi đối với mọi người, Bối Bối quay đầu nhìn Tiểu Tôn nói: “Elain, Ryan tới công ty thì báo với tôi một tiếng!”

Tiểu Tôn gật gật đầu, còn Tiểu Đại thì nhíu mày, ánh mắt mở to lộ ra vẻ khó hiểu: “Sếp Bối, cô như vậy rồi còn muốn đi quan tâm người khác?!”

Bối Bối sờ sờ búi tóc gọn gàng của mình, thản nhiên cười: “Bởi vì cậu ta là tiểu xử nam nha……”

Ba nhân viên cấp dưới toàn bộ ngã nhào xuống đất…..

Sếp Bối quả không hổ danh là Sếp Bối, ở trong tình huống này rồi mà còn có tâm trạng đùa giỡn!

m(_ _)m

Nói không tức giận, không phẫn nộ là gạt người, dù sao chuyện riêng tư của bản thân bị lộ ra ngoài, Bối Bối sao có thể thờ ơ!

Tối hôm qua cô phải hít sâu vài lần, còn ra ngoài đi dạo một vòng, như vậy mới đè xuống được cảm xúc giận dữ.

Nhưng sáng nay vừa mở máy tính, đã thấy email gửi tới làm cho Bối Bối hít thở mãnh liệt, nhất thời không khống thế được lửa giận bùng phát trong lòng!

“To: Lynn.bian

From: Julie.zhu

Chủ đề: Là cô, đúng hay không?!

Nội dung:

Biện Bối Bối!

Cô thực giỏi! Có thể đem toàn bộ tin tức của tôi đăng trên diễn đàn. Tôi tốt nghiệp Đại học Tam Lưu thì sao, chẳng lẽ so với cô tốt nghiệp Đại học J liền yếu kém hơn sao?! Hiện tại chẳng phải cô cũng chỉ cùng chức vụ với tôi mà thôi, muốn lợi dụng chức vụ của mình tới uy hiếp tôi sao? Cô thực đáng ghê tởm!”

Bối Bối nổi giận, Biện Bối Bối cô đã làm công ăn lương bao nhiêu năm, chuyện trải qua nhiều lắm, đối với những lời khiêu khích như vậy cũng có thể chỉ cười một cái liền thôi, nhưng tranh đấu giữa hai người tại sao muốn kéo thêm Đoàn Huy vào làm gì?!

Hắn tuổi còn trẻ, đã phải chịu đả kích lớn như vậy, làm sao có thể đối mặt!

Mà Juliet bây giờ còn dám vừa ăn cướp vừa la làng hay sao?!

Ngón tay gõ bàn phím, cô đã không thể ẩn thân được nữa, chính thức tuyên chiến:

“To: Julie.zhu

From: Lynn.bian

Chủ đề: Re: Là cô, đúng hay không?!

1. Không phải tôi tung tin tức.

2. Kỳ thật phương án tích hiệu khảo hạch tôi đề cập với cô lúc trước có rất nhiều chỗ cần sửa chữa, cô tốt nghiệp ở Đại học Tam Lưu có muốn thỉnh giáo một chút tốt nghiệp Đại học J là tôi hay không?!

3. Trước mắt chúng ta là cùng một cấp bậc, cho nên cô hãy cố gắng bảo trì trạng thái hiện nay!”

Rất nhanh đã có hồi đáp, lời lẽ tuy rằng lạnh như băng nhưng không cách nào che dấu được sự tức giận của đối phương.

“Biện Bối Bối, cô thực thừa nhận những gì mình đã làm?! Thật là không hiểu vì sao Vincent coi trọng cô?! Nói cho cô biết, cho dù anh ấy từng uống chung cốc với cô, cũng không nhất định muốn cái thứ tàn hoa bại liễu như cô!”

Oh…….. Hóa ra mục đích của cô ta chỉ vì sự kiện Tỉ yêu nghiệt uống cà phê của cô!

Hồi đáp nhàm chán như vậy, cô phải trả lời như thế nào bây giờ?!

Bối Bối cười khổ, đem những chữ đã đánh ra toàn bộ xóa hết, đóng hộp thư.

Đi tới phòng trà nước pha một tách cà phê, vừa lúc bắt gặp Đoàn Huy đã tới công ty, đang cùng đồng nghiệp cười đùa nói chuyện.

Xem ra năng lực thừa nhận của đứa nhỏ này cũng rất cao, sau này nhất định có thể làm chuyện lớn.

Bối Bối vui mừng nghĩ, đứng ở trước cửa kính thủy tinh tầng 36 nhìn xuống người người đi lại giống như những con kiến, còn xe cộ thì như bộ cánh cứng… hình ảnh này cùng ngày đó ở Thánh Điển nhìn xuống quả thực giống nhau như đúc.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh dày chiếu lên cốc cà phê, thành cốc phản chiếu lại thứ ánh sáng xanh ngọc đẹp đẽ như lưu ly.

Bối Bối bỗng thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, nghĩ tới những lời của Juliet, cô ta thực sự nhắc tới chiếc cốc này rất nhiều, có lẽ Tỉ yêu nghiệt dùng cốc của cô uống cà phê là bởi vì chiếc cốc này của 419 tiên sinh rất đẹp đi!

Ý niệm trong đầu chợt lóe, nháy mắt làm cho thân thể cô cứng đờ, nụ cười ngưng lại nơi khóe miệng, ánh mắt gắt gao nhìn kĩ hoa văn trên cốc thủy tinh, ngón tay niết trên từng đường cong trở nên trắng bệch….

Sắc mặt cô cũng theo đó mà trắng bệch, mở ra Baidu, ở trên khung tìm kiếm đánh ra ba chữ: “Cốc cổ điển”.

Vẫn nghĩ đây chỉ là một chiếc cốc bình thường, tuy rằng hình dáng của nó có chút cổ, nhưng hoa văn cùng màu sắc chiếu trên ánh sáng chưa từng làm cho nàng có liên tưởng tới cốc cổ điển.

Mà cốc cổ điển bình thương đều dùng để uống Whisky!

( ̄▽ ̄#)

“Nhà hàng Taiji” là một nhà hàng nhỏ trong ngõ ở một dãy bán đồ ăn Thái Lan nằm giữa thành phố. Đây là một trong những khu nhà được chỉnh sửa lại từ nhà cũ kiểu mái ngói đỏ, hai bên cổng là những hàng cây trúc trồng sát nhau rủ nhẹ xuống như nghiêng người nghênh đón khách hàng, đèn lồng đỏ thắp kéo dài từ tượng điêu khắc gỗ đặt ở cổng đến các phòng ăn bên trong.

Bao quát toàn bộ khu nhà là bức tường chắn được điêu khắc tỉ mỉ, dưới ánh sáng đỏ hồng chiếu xuống ánh lên hào quang khiến cho mắt người như bi thôi miên, tưởng như đang thấy bức tường lát những lá vàng vòng mà thành. Hai bên cửa là hai pho tượng phật bằng đá, đi sau là hai “ông tượng” khổng lồ, lộ ra biểu tượng đặc trưng của phong cách Thái. (ông tượng = voi)

Bước vào lầu một của một tòa nhà, hai bên là tường thác nước tầng tầng đổ xuống tạo một vẻ đẹp tươi mát, diễm lệ, nhưng lên lầu trên mới lại càng cảm thấy choáng ngợp trước phong cách đặc trưng của nơi này.

Lụa mỏng nối liền, treo trên trần được thả thõng xuống tự nhiên, chỉ cần với tay lên cao có thể dễ dàng chạm thấy. Bàn ăn nhỏ bằng tre được đặt trên các giường đá. Ngồi từ vị trí sát cửa sổ nhìn ra còn có thể xem thấy vườn hoa lớn với đủ loại màu sắc, hương khí, bất kì người Thái nào xa quê hương, bỗng nhiên được chứng kiến cảnh đẹp nơi ngõ nhỏ này chắc chắn không khỏi thầm rung động…

(giường đá: kiểu xây bậc thềm cao bằng đá, lúc ngồi thường sử dụng bàn ghế gỗ, tre dáng thấp, hoặc thảm nhung dày.)

“Lynn, nơi này thật đẹp!” Hầu Ngôn Thanh cảm thán nói.

Cởi ra áo khoác cứng ngắc bên ngoài mặc ở công ty, Bối Bối mặc một chiếc áo sơ mi màu bạc cổ đính hai hàng kim tuyến chạy dài lấp lánh, cô đóng lại thực đơn nhà hàng rồi quay mỉm cười đáp lại: “Lần trước cùng bạn tới đây ăn tối, có một khoảng thời gian cô ấy nghiện món ăn Đông Nam Á. Đồ ăn Thái Lan đặc biệt ở chỗ là lấy hoa quả trong tự nhiên làm gia vị, mà dùng vị cay của ớt làm chủ đạo, từ bầu không khí trong nhà hàng đến cách phối hợp nguyên liệu độc đáo, rất nhiều người cảm thấy đồ ăn Thái Lan ở đây là số một. Tôi đã gọi mấy món đặc trưng ở đây: gỏi bưởi tôm kiểu Thái, canh chua Thái chay, súp tôm chua cay, chả giò sầu riêng, Bánh cua vua Alaska, và món xoài để tráng miệng.” (ôi~ mờ cả mắt vì phải tra từ điển các món ăn Thái =,.=)

Hầu Ngôn Thanh tao nhã đáp: “Trước kia tôi đều cảm thấy hương vị của đồ ăn Thái rất kì lạ, mấy món em vừa kể ra bỗng nhiên cảm thấy rất ngon, muốn chảy nước miếng!”

Sắc trời cũng đã tối hẳn, nến trong phòng cũng được thắp hết lên, mùi hương nhè nhẹ tỏa ra trong không khí thơm mát, đồ ăn cũng rất nhanh đã được mang lên.

Hầu Ngôn Thanh gắp lấy một cái càng cua, chấm nhẹ vào trong bát nước mắm vắt chanh, dùng tay ăn mà vẫn thấy nhã nhặn vô cùng.

Bối Bối lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông dùng tay ăn cơm mà vẫn có thể đẹp đến như vậy, cô vừa ăn vừa nói chuyện phiếm: “Tôi cảm thấy thực trùng hợp nha, chúng ta có thể gặp nhau nhiều như vậy thực khéo!”

Hầu Ngôn Thanh dùng giấy ăn lau lau khóe miệng, thâm trầm nhìn cô một lúc rồi nói: “Em có tin đó là duyên phận hay không?”

Bối Bối sửng sốt một chút, rồi lại tươi cười: “Ha ha, ông trời nhất định là cảm thấy hành động ở quán bar của tôi thực quá đáng, cho nên muốn cho tôi cơ hội để sửa chữa.”

“Ai……. Kỳ thật tôi còn hy vọng em càng quá đáng hơn chút nữa, đáng tiếc đã bị vị tiểu thư băng lãnh kia ngăn lại.”

Rất, rất trắng trợn… Bối Bối 囧, mặt bỗng nhiên phiếm hồng, vội vã chuyển đề tài: “Thấy anh và hai vị giám đốc kia nói chuyện rất thân thuộc, trước kia mọi người đều quen biết sao?”

“Ừ, khi còn ở Mỹ đã cùng cộng tác làm một hạng mục trò chơi. Lại nói họ đều là Vincent giới thiệu cho tôi, cậu ấy là bạn học cũ của tôi.”

“Nga…..” Bối Bối gục gặc đầu, cúi xuống giả bộ ăn tiếp.

Hầu Ngôn Thanh nhìn ánh mắt của cô lúc lơ đãng lúc dò xét, cười cười thản nhiên kể chuyện: “Vincent trong trường học của chúng tôi chính là một đại nhân vật, nhân duyên không ai sánh bằng, lại có khuôn mặt hơn người, tất cả con gái trong trường học đều nguyện quỳ dưới chân cậu ấy, người người thi nhau tiến đến, mong một ngày được tiến vào phòng của cậu ấy. Nhưng cũng phải biết cậu ấy là người thừa kế của cả một gia tộc, có thể tiếp cận đều phải là những người đã trải qua xét duyệt của gia tộc bọn họ. Cho nên từ trước tới giờ vẫn chưa có người thành công.”

Nghe thêm một câu, đầu Bối Bối liền cúi thấp thêm một chút, trường đại học của Tỉ yêu nghiệt là trường nổi tiếng Thế giới, những người có thể theo học ở đó nếu không phải gia đình có địa vị thì cũng là đầu óc thiên tài. Nếu ngay cả những nữ sinh ở đó đều không có tư cách nhận được xét duyệt của Tỉ gia, liệu trên Thế giới này còn có ai có thể sóng vai đứng bên cạnh hắn?!

Thật là khủng khiếp, rất dọa người!

“Ha ha, các anh đều rất lợi hại! Dân phố nho nhỏ như tôi chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên, nhìn lên….” Bôi Bối ngượng ngùng cười ha ha.

“Tôi lại không giống như cậu ấy, tôi chỉ cần có một người ở bên cạnh cả đời là được rồi.”

Bối Bối囧

“Steven, kia… chúng ta cũng chưa tiếp xúc nhiều, không hiểu biết về đối phương, làm sao có thể nói chuyện tình cảm?”

“Không cần tiếp xúc nhiều, lúc em hôn tôi, tôi rất có cảm giác!”

Bối Bối囧

Đối với ngữ khí thẳng thắn như vậy cô cũng không có cách nào phản bác, đành giả ngốc tiếp tục bữa ăn của mình…….

Trong đầu nảy ra ý nghĩ, chờ đến lúc dùng xong bữa coi như mọi nợ nần giữa cô và hắn đều giải quyết xong.

Bối Bối liều mạng ăn cho hết đồ ăn trên bàn, sau đó hưng phấn gọi phục vụ: “Thanh toán!”

Phục vụ đi lại, cung kính cúi đầu, lại quay sang nhìn Hầu Ngôn Thanh, nhẹ giọng nói với Bối Bối: “Thưa cô, vị này vừa rồi đã thanh toán hết cả rồi.”

Bối Bối trừng mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Không phải nói bữa này tôi mời? Sao anh lại trả tiền?”

Hầu Ngôn Thanh ngón tay lướt nhẹ trên miệng cốc đang cầm trên tay, dịu dàng chớp mắt với cô: “Bởi vì tôi muốn em vĩnh viễn thiếu nợ tôi một lần. Như vậy chúng ta mới có thêm nhiều cơ hội tìm hiểu, không phải sao?!”

( ̄口 ̄)!

‘Tề Thọ Viên’ nằm ở ngoại ô thành phố là khu mộ viên sa hoa nhất thành phố S, gặp nơi phong thủy tốt, một mét vuông đất cũng có giá hơn mười vạn, tỷ giá so với một mét vuông nhà ở cao cấp còn muốn cao hơn nhiều.

Bởi vì là vùng đất có long mạch duy nhất trong vòng bán kính vài trăm dặm của thành phố S cho nên dù có sang quý thì diện tích vẫn có hạn, lượng cung không đủ cầu, khiến cho nhiều người giàu có, danh nhân còn sống sờ sờ vẫn muốn mua trước phần mộ cho bản thân, sợ sẽ có người nhanh chân cướp mất.

Cha mẹ của Bối Bối chính là được an táng tại nơi này. Mặc dù là hỏa táng, trong mộ chỉ đặt một lọ tro cốt, nhưng cũng chiếm một phần diện tích rất xa xỉ.

Buổi chiều thứ bảy, Bối Bối đi tới Tề Thọ Viên, kinh ngạc phát hiện không thấy mộ của cha mẹ cô.

Làm sao có thể?!

Trong cả khu không có mấy ngôi mộ có người được hỏa táng, hơn nữa cả dãy này chỉ có ba mẹ cô được mai táng với hình thức như vậy. Chưa kể tới khi ba ba qua đời, tự tay cô còn trồng một cây hoa nhỏ, đơn độc đứng giữa vườn cỏ xanh mướt của mộ viên.

Thời điểm Tiết thanh minh, cô còn tới thăm cha mẹ, khi đó mọi thứ vẫn còn tốt a, như thế nào thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu?!

“Tiểu thư a, nơi này ban ngày ban mặt sao có thể xảy ra chuyện đó, cô không cần làm tôi sợ a!” Đại thúc quản lý toàn khu mộ nghe Bối Bối kể lại, sợ tới mức giật mình: “Khu mộ viên này rộng như vậy, có rất nhiều ngôi mộ hình dáng giống nhau, cô có phải đi nhầm rồi không?! Như thế nào có thể không tìm thấy mộ được?!”

“Nhưng là tôi không tìm thấy thật!”

“Tiểu thư, phần mộ không có chân nha! Nhìn xem, nơi này cũng không phải là phần mộ hỏa táng sao?” Viên quản lý chỉ chỉ một khu đất.

Bối Bối quay đầu, tức giận nói: “Không có khả năng! Nơi này vừa nhìn đã biết có người mua trọn, ta làm sao có thể mua được miếng đất đắt tiền như vậy?!”

Tâm nóng như lửa đốt, cô đột nhiên nhớ tới lý do ba mẹ được an táng ở ‘Tề Thọ Viên’.

“Bối Bối, con nhìn xem, đối diện kia là phần mộ của ông ngoại, bà ngoại nha, khi họ còn sống mẹ không cách nào báo hiếu cho bọn họ. Chờ một ngày mẹ đi theo ba ba, được an táng ở đây là đã có thể báo hiếu với bọn họ rồi. Đến, Bối Bối, mau cúi lạy ông bà ngoại đi!”

Viên quản lý bị Bối Bối chạy nhanh làm hoảng sợ, cũng đuổi theo cô. Thấy cô hướng một khu mộ tư nhân đi vào liền gọi to: “Ai….. Đó là phần mộ của Vương gia, không cần loạn tiến a!”

(Vương gia = nhà họ Vương a!~ Không phải cái kia Vương gia ^^! Ma ma của Bối Bối họ Vương.)

Bối Bối không nghe hắn gọi, lục lọi kí ức thơ ấu tìm kiếm từng ngôi mộ bên trong.

Đã thấy! Mộ phần của ông ngoại và bà ngoại, như vậy đối diện không phải là phần mộ của ba mẹ hay sao?!

Bối Bối quay đầu nhìn lại, kia chính là phần mộ hỏa táng khi nãy viên quản lý chỉ tới. Bên ngoài dùng đá cẩm thạch màu ngọc trắng bao quanh, xung quanh còn có rất nhiều cây tùng tán lá rủ xuống. Phía trước phần mộ có rất nhiều tượng điêu khắc tiên hạc, hoặc bay hoặc đứng, hoặc giương cánh hoặc ngẩng đầu, trên cỏ cũng trồng loại hoa cúc trắng nhỏ, làm nổi bật khu đá cẩm thạch ở trung tâm như nổi lên giữa tiên cảnh.

Đình cây nhỏ nghỉ mát nhìn lại càng quen mắt, không phải là tự tay cô trồng xuống hay sao?!

-.-

Cô mờ mịt đi xuyên qua đồng cỏ xanh trắng điểm xuyết, đi vào trong đình, đập vào mắt là rất nhiều hoa hồng trắng……

Ngồi xổm xuống bên cạnh, gạt ra mấy cánh hoa hồng trắng rơi trên nền đá, nhìn thấy hàng chữ được khắc cẩn thận:

Cha: Biện Trung Vĩ – Mẹ: Vương Mỵ

Đây là phần mộ của ba mẹ. Hóa ra không phải là biến mất! Không phải không thấy!

Bối Bối tâm tư lo âu bỗng được thả lỏng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống……

(Pup: em cũng khóc! Muốn bóp chết kẻ nào hù tỷ tỷ suýt chết như thế!!! Pa: e còn muốn bóp chết kẻ đó nhiều nhiều =]]~)

“Tiểu thư, đúng là nơi này phải không?! Cô đừng khóc a…..” Quản lý đại thúc đã thấy qua nhiều gương mặt bi thương, nhưng bộ dạng như mất hồn vì không tìm thấy phần mộ của cô gái này thật là làm cho người ta cảm thấy chua xót.

“Đúng là nơi này, cảm ơn chú!” Bối Bối nghẹn ngào ngẩng đầu, lại mê mang nhìn ra xung quanh, gương mặt mờ mịt không hiểu: “Nhưng là, nơi này tại sao biến thành như thế này……”

Quản lý địa thúc cười thành tiếng: “Đại khái là khoảng một tháng trước có người đem toàn bộ khu vực này mua trọn, ủy thác cho mộ viên chúng tôi sửa sang lại. Còn tưởng là muốn xây trước phần mộ cho gia đình quý tộc nào nha! Không ngờ biến thành xinh đẹp như vậy lại chỉ là tu sửa phần mộ tổ tiên. Còn mua một phần đất gần đây chỉ trồng toàn hoa hồng trắng, yêu cầu cứ ba ngày lại phải mang hoa đến cúng bái! Người nhà cô người nào có tiền như vậy?! Không biết đời trước đã tích bao nhiêu đức a……”

(⊙o⊙)

Bối Bối囧

Chẳng lẽ là người quen cũ của ba mẹ?! Nhưng tiêu tốn nhiều tiền như vậy, người đó là người thế nào a?!

Hoa hồng trắng nghĩa là: “Anh xứng đôi với em!”

Huống chi ngoài cô ra làm sao lại có người biết hoa hồng trắng là thứ hoa được ba ba lúc trước dùng để cầu hôn mẹ?! Còn có, ai biết hoa hồng trắng là loài hoa mẹ yêu thích nhất?!

Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, Bối Bối ngơ ngác nhìn phần mộ của mẹ cười ngây ngô hỏi: “Mẹ, nói cho con biết, con nên làm cái gì bây giờ?!”

Lễ bái cha mẹ xong, Bối Bối chậm rãi bước trở về. Nơi này trở nên xinh đẹp như vậy, mùa đông qua đi cảnh đẹp tươi mát chắc chắn còn hoàn mĩ hơn nữa.

Khó trách nhiều người sau khi lễ bái còn thuận tiện đi dạo, thả lỏng tâm tình, cũng có khi nhìn thấy một vài chiếc xe có đặc quyền, xe cao cấp di chuyển bên trong này.

Ví dụ như một chiếc đỗ trước mặt cô – Maybach……

= =

Cửa kính màu đen chậm rãi hạ xuống, Tỉ Hà Di nghiêng đầu ra ngoài, ánh mắt đen như ngọc thạch mang theo trách cứ nhìn cô: “Trời lạnh mà còn mặc ít quần áo như vậy?!”



Bối Bối nghẹn họng, nhìn trân trối nói: “Vincent, không phải tôi hẹn anh buổi tối gặp mặt sao? Làm sao anh biết tôi đang ở nơi này? Anh tới đây làm gì?”

Cửa xe tự động mở ra, khóe môi của Tỉ yêu nghiệt khẽ mân nhẹ, nói một câu: “Tôi tới đây gặp cố nhân, không được sao?! Lên xe đi!”