Chàng Quản Gia Cứng Nhắc

Chương 1: Mở đầu




Luân Đôn Điện Buckingham đường cái số năm mươi mốt

Nơi này là trường học quản gia nổi tiếng nhất toàn Anh quốc, rất nhiều quản gia ưu tú hoàn toàn thụ huấn ở đây, huấn luyện dày đặc nghiêm khắc, trở thành một quản gia có năng lực siêu cấp.

Khâu Trí Đạc, một người đàn ông tuổi trẻ đến từ Đài Loan, ở giữa một đám người phương Tây tóc vàng đặc biệt dễ thấy.

Cho nên hắn khiến người ta chú ý chẳng qua là hắn tóc đen, da vàng là đặc tính chủng tộc Đông Phương, còn bao gồm dáng người hắn còn trẻ cùng tuấn tú.

Lúc tiếp nhận ghi danh thụ huấn người đảm trách nhìn thấy hắn thì giật mình sửng sốt, còn cười cười nói đối với hắn: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi không phải là trung tâm huấn luyện người mẫu."

"Tôi biết, hơn nữa tôi cũng không phải là tới nơi này làm người mẫu, tôi là một người quản gia." Khi hắn nói hắn là quản gia thì bộ dạng hắn một bộ kiêu ngạo làm cho người ta không khỏi sững sờ.

Hắn lấy công việc của hắn mà kiêu ngạo, hắn thích công việc của hắn, mặc dù hắn có chút nghiêm túc, tựa như một dạng lão quản gia thâm niên của hoàng gia cổ đại bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm túc).

Hôm nay là ngày hắn kết thúc tập huấn, hắn mang theo thành quả thụ huấn chuẩn bị trở về vào dinh thự quản lý cùng cuộc sống của chủ nhân, không nghĩ tới, khi hắn tràn đầy tự tin bước vào cổng, trở lại gia viên mà hắn cư ngụ hai mươi lăm năm, đồng thời cũng là nơi hắn công tác, nhận được một tin tức sấm sét như vậy. . . . . .

"Trí Đạc, cậu làm quản gia thật là đáng tiếc!" Nhìn bản kế hoạch trên tay, nụ cười trên mặt Phạm Đế Tư thỏa mãn chưa từng giảm xuống.

"Thiếu gia xin đừng nói như vậy." Nghe thiếu gia mà mình hầu hạ vài năm khen nói như vậy , nội tâm hắn lại đắc ý lại vui mừng."Đây là việc tôi phải làm." Hắn cung kính khẽ cúi mình vái chào.

Phạm Đế Tư nhìn người từ nhỏ lớn lên cùng mình, bạn chơi từ tuổi thơ kiêm bạn học đại học nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mà phân rõ chủ tớ, trong lòng có cảm giác rất vô lực.

Trí Đạc là một thanh niên vô cùng có đầu óc buôn bán, hắn lúc ở kỳ thi lại muốn buông tha mà điền bản tự nguyện, quyết định dự thi tuyển sinh khoa ăn uống.

Phạm Đế Tư biết tâm nguyện của hắn, hắn tưởng tượng hắn kính yêu một dạng của phụ thân, làm một gã quản gia xứng chức, thay chủ nhân chia sẽ công việc, cũng bởi vì chủ nhân mà tự mình bận rộn chế biến thức ăn dinh dưỡng lại mỹ vị, làm chút thức ăn khuya, hắn thích chiếu cố người khác, cho nên từ nhỏ hắn xem thành chủ nhân mà tôn kính, phục vụ, mặc cho Phạm Đế Tư nói thế nào, hắn vẫn không thay đổi, khiến cho Phạm Đế Tư thường là vừa bực mình vừa buồn cười.

Bất quá, đối với bất kỳ yêu cầu của hắn, Trí Đạc cũng chưa từng phản đối, giống như chuyện dự thi đại học, một câu của hắn, "Mình tương đối cần một tổng quản có thể sau này giúp mình chia sẻ công việc." Hắn liền buông tha chuyện dự thi khoa ẩm thực, tạo nên đứng đầu bảng khoa về thành tích ưu tú học tập, thành bạn học đại học của hắn.

Mặc dù mấy đời Khâu gia làm việc ở Phạm gia, nhưng Phạm Đế Tư không cho là Trí Đạc cũng đi cùng hướng với phụ thân hắn, tổ phụ đường giống nhau, hắn không phản đối Trí Đạc rời khỏi Phạm gia, càng không để ý Trí Đạc không có giống một dạng phụ thân hắn mà chiếu cố tất cả chuyện lớn nhỏ Phạm gia bọn họ.

Bất quá rõ ràng, Trí Đạc lại vô cùng để ý.

"Trí Đạc, cậu biết mình vẫn luôn đem cậu trở thành anh em mà đối đãi, cậu vẫn làm rất tốt, mình rất cảm tạ cậu nhiều năm qua vì mình mà làm hết thảy." Phạm Đế Tư cảm khái nói.

Kể từ sau khi phụ tá của hắn kiêm bạn tốt phản bội hắn, chuyện công việc lại càng tới càng nhiều, làm phiền Trí Đạc giúp một tay, hắn có thể tránh lo âu công việc về sau, đáng tiếc. . . . . .

Nếu không phải là hắn không tìm được người tốt hơn, hắn cũng sẽ không lựa chọn đem trợ thủ tốt chuyện nghiệp cùng trên sinh hoạt tốt như vậy mà tặng cho cái đại phiền toái đó.

"Thiếu gia, cậu có chuyện phiền lòng?" Khâu Trí Đạc nhạy cảm phát hiện mặt thiếu gia lộ vẻ ưu sầu, này không được, khi quản gia muốn cho chủ nhân cuộc sống thoải mái, cũng muốn cho tâm tình chủ nhân vui vẻ, hắn phải tra rõ là nguyên nhân gì để cho thiếu gia hắn luôn luôn kính yêu khổ não, cũng nghĩ hết biện pháp để giải quyết.

"Đúng vậy a, mình có chuyện muốn phiền cậu." Phạm Đế Tư cười khổ.

"Thiếu gia đừng nói như vậy, chỉ cần chuyện có thể làm cho thiếu gia bớt buồn phiền, Trí Đạc sẽ làm tất cả."

Nghe vậy, Phạm Đế Tư mừng rỡ mà cười ra."Trí Đạc, cậu thật là giúp mình một việc lớn." Không cho hắn có cơ hội hỏi thăm, Phạm Đế Tư một hơi liên hồi nói xong."Thiên Thiên tháng sau sẽ tới Anh quốc tự mình du lịch hai tháng, xin mời cậu giúp mình nhìn nó, chiếu cố nó, đừng làm cho cuộc sống của một cô gái ở Anh quốc, quá nguy hiểm."

Khâu Trí Đạc nghe không khỏi sững sờ.

"Thiếu gia. . . . . ." Hắn nhất định là nghe lầm, thiếu gia làm sao có thể đem hắn giao cho cái đó. . . . . . Cái ma nữ đó!

"Trí Đạc, mình không tìm được người có thể giúp mình chuyện này, nếu không phải là bất đắc dĩ, mình cũng không muốn để cho cậu rời khỏi, nhưng mà. . . . . . Ai!" Phạm Đế Tư xoa huyệt Thái Dương, nhức đầu nói.

"Thiếu gia, Phạm gia nhân tài nhiều lắm, tại sao phải chọn tôi?" Đây là chỗ hắn bách tư bất đắc kỳ giải (trăm mối vẫn không có cách giải), Phạm gia gia nghiệp lớn, không thể chỉ có một người cận vệ cũng mời không nổi, cộng thêm Dương Thiên Thiên là con gái một của xí nghiệp Dương thị, hòn ngọc quý trên tay, càng thêm là ngoại tôn nữ duy nhất của Lão thái gia Phạm gia Phạm Thiết Hùng, không có lý nào lại để cho hắn một gã quản gia nho nhỏ cùng Đại tiểu thư đi đến Anh quốc, cô ấy có thể có lựa chọn tốt hơn.

"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nếu như không phải là cậu bồi Thiên Thiên đi, chính là Lục Nhi nhà mình bồi cô ấy đi." Nói đến Lục Nhi, Phạm Đế Tư không khỏi thở dài.

La Lục Nhi, là vị hôn thê yêu quý của hắn, cũng là mẹ tương lai của hài tử hắn, người phụ nữ này tính ôm cái bầu cùng biểu muội cùng đến Anh quốc đi chơi, nói gì hắn cũng không chịu, phụ nữ có thai! Cộng thêm cô ấy nôn nghén rất nghiêm trọng, còn muốn bước ra khỏi cửa? Hừ, đừng mơ tưởng!

Nhưng Lục Nhi là khắc tinh của hắn, cho hắn hai con đường, một là để cho cô cùng bạn tốt kiêm bạn học thời đại học cùng đi Anh quốc nghỉ hè, hai là hắn thuyết phục Trí Đạc, để cho Trí Đạc bồi Thiên Thiên đi, chiếu cố cô ấy , bảo vệ cô ấy.

Là Trí Đạc quá khinh thường mình, hắn không phải quản gia bình thường, hắn là cận vệ tổng quản huấn luyện võ thuật chịu hình phạt nghiêm khắc, thân thủ của hắn cũng chuyên nghiệp, ở trong xã hội thượng lưu Âu Mĩ hết sức được hoan nghênh, thậm chí có rất nhiều người nguyện ý lấy giá cao một năm thu nhập mười vạn Đô-la trở lên mà thuê hắn phục vụ cho mình.

Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, hắn cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất sinh động, mà kèm theo giá trị, chính là hắn không lộ ra thân thủ rất cao.

Cho nên, có hắn đi theo Thiên Thiên cùng đến Anh quốc, tuyệt đối không có ai lo lắng hoặc phản đối.

"Thiếu phu nhân?" Nhắc tới vậy là động phải một người phụ nữ có thai trẻ tuổi, Trí Đạc mày nhíu lại.

Chiều nào cô gái trước giường ói phải chết đi sống lại, còn muốn đáp phi cơ đường dài đi đến Anh quốc? Cũng không nghĩ trong bụng của cô đang mang chính là kim tôn Phạm gia!

"Đúng vậy a, nếu không phải là Lục Nhi ra vấn đề khó khăn cho mình, mình cũng không muốn hiện tại thời điểm mình bận rộn nhất để cho cậu rời đi."

Không sai, Thiếu phu nhân chính là điểm yếu của thiếu gia, không giải quyết được cô ấy, thiếu gia liền một ngày không cách nào vui vẻ.

Thân là một người quản gia, chính là muốn chủ nhân tránh lo âu về sau, mặc dù hắn không muốn chiếu cố cái Đại tiểu thư quái quỷ đó, nhưng vì thiếu gia hắn không thể làm gì khác hơn là ủy khuất một chút, dù sao hai tháng nhịn một chút sẽ trôi qua nhanh thôi.

"Thiếu gia, xin yên tâm, chuyện này liền giao cho tôi, tôi sẽ chiếu cố Đại tiểu thư thật tốt."

"Trí Đạc, cậu quả nhiên không làm cho mình thất vọng." Phạm Đế Tư vui mừng gật đầu."Thiên Thiên liền làm phiền cậu." Thật tốt quá, cứ như vậy, Lục Nhi cũng không có lý do ầm ĩ cùng hắn nữa, có thể thiên hạ thái bình rồi!

"Đây là việc tôi phải làm." Trí Đạc nghiêm chỉnh nói, tiếp theo, khom người, bước chân vững vàng rời khỏi thư phòng.

Trí Đạc mới vừa khép cửa lại, bên trong thư phòng một tấm cửa ngầm khác đi thông phòng khách của Phạm Đế Tư liền lập tức mở ra, chạm mặt hai cô gái khoảng hai mươi tuổi đi ra.

"Ông trời của ta! Hắn thế nhưng đáp ứng!" Lục Nhi ôm một túi kẹo mềm kinh ngạc thấp giọng hô.

Cô tự động chính là đi đến trước mặt Phạm Đế Tư, đặt mông ngồi ở trên đùi hắn ăn kẹo mềm.

Không biết tại sao, sau khi mang thai cô thật thích ăn kẹo mềm, chỉ cần để cho cô ăn kẹo mềm, tình trạng nôn nghén sẽ êm nhẹ một chút, nhưng một loại kẹo mềm ở bên ngoài bán hơn phân nửa chứa nhiều màu sắc, cho nên Phạm Đế Tư đặc biệt xin vạn năng của Trí Đạc, thay cô ấy làm rất nhiều kẹo mềm trái cây thủ công.

"Em phải cùng anh ta đi Anh quốc?" Vẻ mặt Thiên Thiên rất kỳ quái, cười như không cười, làm cho người ta không mò được đầu mối.

"Em lại muốn làm gì?" Thấy vẻ mặt cô ấy, Phạm Đế Tư không khỏi đề cao âm lượng."Trí Đạc nguyện ý đi theo em tới Anh quốc chiếu cố em, em không nên lại giở trò gì với anh."

Thiên Thiên vô tội nháy mắt mấy cái."Đế Tư ca ca, làm sao anh nói người ta như vậy?"

"Ý của em là nói anh hiểu lầm em sao?" Hắn nheo mắt lại, êm ái mà lại nguy hiểm hỏi.

"Cái gì a? Đế Tư ca ca, anh không nên làm em sợ."

"Hai người đang nói cái gì a?" Lục Nhi quay lại nhìn hai người bọn họ cãi vả, lại hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

"Không có gì, hôm nay Bảo Bảo có ngoan hay không a?" Phạm Đế Tư lập tức ôn nhu lại ôm chặt thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong ngực, bàn tay khẽ đặt ở trên bụng của cô, trông vẻ mặt hạnh phúc.

"Oh, em không chịu nổi." Thiên Thiên thấy biểu ca cùng bạn tốt lại bắt đầu không tự chủ được mà trình diễn màn nóng bỏng đẹp mắt, không khỏi không chịu được liếc mắt."Lục Nhi, Anh quốc đâu rồi, sẽ chờ cậu đem Bảo Bảo sinh hạ thì sẽ cùng biểu ca đi sau, mình đi Luân Đôn trước mua quần áo cho tiểu bảo bảo khả ái cháu tương lai của mình a!"

"A. . . . . . Nhưng mà người ta muốn đi ." Lục Nhi mặt buồn bả mà xụ xuống, lấy ánh mắt hi vọng nhìn cha của con cô.

"Lục Nhi, chúng ta nói rồi, Trí Đạc bồi Thiên Thiên đi em sẽ không đi theo." Phạm Đế Tư trở nên nghiêm chỉnh lại."Mang thai kỳ đầu, không thích hợp ngồi máy bay đường dài, chờ em đem Bảo Bảo sinh hạ, chúng ta lại đi trăng mật, có được hay không?" Hắn ôn tồn khuyên nhủ.

"Thật sao." Lục Nhi hả giận mà dùng sức cắn kẹo thơm mềm.

"Em muốn đi chuẩn bị hành lý ." Thiên Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, xoay người chạy nhanh như làn khói, lưu lại một đầu mê hoặc là Phạm Đế Tư cùng Lục Nhi hai mặt nhìn nhau.

"A Đế, Thiên Thiên không phải là ngày 10 tháng sau mới bay sao? Cô ấy sớm như vậy chuẩn bị hành lý làm gì?" Lục Nhi không hiểu hỏi.

"Anh cũng không biết, ngoan, điều này cùng anh không có quan hệ, đến lúc em ngủ trưa rồi , đi thôi." Hắn nhẹ nhàng ôm cô gái yêu mến hướng gian phòng đi tới.

"Em biết Thiên Thiên có thể là không kịp đợi đi, cuối cùng có người có thể bồi cô ấy đi Anh quốc, thời điểm tháng trước cô ấy nói cô ấy muốn đi một mình, gia gia còn phát cáu thật lớn, không cho phép cô ấy đi!"

"Đúng vậy a, thời điểm em nói em muốn đi cùng gia gia liền không nói, chẳng qua là lập tức gọi anh từ công ty chạy về, đem anh chửi mắng một bữa." Nói đến đây hắn cũng rất buồn.

Hiện tại trong lòng gia gia không còn là hắn cái trưởng tôn này, mà là Lục Nhi rồi, cô ấy cùng gia gia nói chuyện phiếm, đánh cờ, ngay cả bồi lão nhân gia ông ấy đi tản bộ, thêm vào đó cô ấy hiện tại lại mang thai tằng tôn mà gia gia mong đợi lâu nay, trong mắt gia gia căn bản chỉ có cô ấy cùng Thiên Thiên.

"Thật xin lỗi nha, em cho là gia gia không nói lời nào là đáp ứng em cùng Thiên Thiên cùng đi Anh quốc, không nghĩ tới chọc ông ấy lại càng không cao hứng." Cô le lưỡi một cái."Thiếu chút nữa hại Thiên Thiên không được đi Anh quốc, hoàn hảo Trí Đạc nguyện ý giúp chuyện này."

"Đúng vậy a, cho nên em phải ngoan ngoan ở trong nhà an thai, sinh cho anh một Bảo Bảo khỏe mạnh, chờ em đem Bảo Bảo sinh hạ, chúng ta mới có thể đi trăng mật."

" Ở chung với anh một chỗ mỗi ngày đều giống như ở tuần trăng mật . . . . . ." Lục Nhi đỏ hồng khuôn mặt nói.

Nghe lời này, Phạm Đế Tư cười, ánh mắt tràn đầy nhu tình, từ nụ cười của hắn có thể thấy được, hắn cảm giác mình —— rất hạnh phúc.

☆ ☆ ☆

Hắn phải bồi cô đi Anh quốc!

Thiên Thiên hưng phấn toàn thân muốn run rẩy, không thể tin được đây là thật !

Từ nhỏ cô đã thích náo hắn đùa dai đối với hắn, bởi vì cô muốn biết hắn trừ một khuôn mặt có vẻ mặt bên ngoài nghiêm túc, còn có thể có nhiều vẻ mặt.

Mỗi lần thấy hắn, hắn cuối cùng là mặc chế phục quản gia mà đi theo bên cạnh ba hắn, học động tác ba hắn hầu hạ người Phạm gia.

Khi thời điểm cô đi theo phía sau mông biểu ca cùng nhau chơi đùa đùa bỡn, hắn không có đi theo mọi người cùng nhau náo, cùng nhau chơi đùa, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ náo loạn một cái, vẻ mặt chuyên chú giống như tiểu lão đầu nhi (ông già nhỏ), lấy thái độ không phù hợp tuổi của mình, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc quản gia.

Cô thừa nhận, mình không phải là cô gái khéo léo, cô cũng có một mặt tinh nghịch, giống như khi còn bé, mỗi khi trở lại nhà ngoại, chuyện cô thích nhất, trừ dính vào biểu ca Phạm Đế Tư bên ngoại của cô, chính là thừa dịp người không chú ý mà trêu cợt hắn.

Cố ý khi hắn đang cầm cốt dụng cụ trà đưa trà cho khách tìm hiểu lúc trật chân làm hắn té, hại hắn sau đó bị phụ thân hắn hung hăng dạy dỗ một trận, nếu không thì chính là đem toàn bộ hoa cỏ hắn tu bổ tốt rút đi, hại hắn bị người làm vườn chửi mắng.

Đúng vậy, cô chính là cô gái nhỏ bất hảo như vậy, cô thừa nhận, khi đó cô thật rất không hiểu chuyện, nhưng mà kỳ quái, coi như cô làm nhiều chuyện ác liệt như vậy, lại một chút cũng không có đánh tiêu ý niệm làm một gã quản gia của hắn, hắn ý chí rất kiên định làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Dĩ nhiên trò đùa dai của cô không chỉ những thứ này, cô còn lấy nước súng cùng súng không khí bắn qua hắn, cũng cầm tảng đá ném hắn. . . . . . Tóm lại, tất cả ác liệt mà chuyện đứa trẻ biết làm cô hoàn toàn đã làm đối với hắn nhưng cô còn chưa từng thấy trên mặt hắn xuất hiện bất kỳ vẻ mặt ngoại trừ nghiêm túc.

Chỉ có duy nhất một lần, khi năm cô mười bốn tuổi, mà hắn mười bảy tuổi ——

Biết rõ trên yến tiệc có rất nhiều khách, biết rõ không đủ người hầu hắn phải hỗ trợ, sung vào làm người hầu bàn yến tiệc, mặc dù lúc ấy hắn mới mười bảy tuổi, dáng dấp cũng đã cao lớn cao ngất. Đẹp trai, tuyệt không thua đại biểu ca thiên tử kiêu tử của cô.

Nhưng cô đơn giản chỉ muốn ở thời điểm đó tìm phiền toái cho hắn ——

"Không cho anh qua." Ngay lúc đó Thiên Thiên mặc cho lễ phục phấn hồng được mẫu thân đại nhân tỉ mỉ chọn lựa, ăn mặc giống như Tiểu công chúa, nhưng hành động lại giống như tiểu thổ phỉ, ngăn ở giữa đường, không để cho người mặc chế phục người hầu bàn Trí Đạc qua.

Hắn nhìn cô một cái."Tôi đang bận."

"Anh bận rộn tôi cũng không cho anh qua." Cô tức giận dâng cao nói, nâng cao càm khéo léo, bộ bao tay bạch gấm của ngón tay chỉ vào khay làm bằng bạc trên tay hắn bưng."Đây là cái gì?"

"Lão gia giao phó phải đưa trứng cá muối đến trong phòng ăn." Hắn cung kính trả lời.

"Tôi muốn ăn." Vừa nghe đến trứng cá muối, ánh mắt của cô cũng sáng.

Trí Đạc cau mày."Đây là phải chiêu đãi khách quý ."

"Tôi bất kể, tôi muốn ăn." Vừa nghe hắn cự tuyệt, cô lập tức khởi xướng tính khí Đại tiểu thư.

"Đại tiểu thư, lão gia đang đợi tôi đưa bữa ăn đi qua, cô muốn ăn trứng cá muối, có thể chờ tôi đưa xong bữa ăn trở lại sẽ giúp cô chuẩn bị một phần hay không?" Hắn thương lượng nói hỏi thăm.

"Tôi không muốn!" Cô vừa nghe tức giận hơn ."Tôi liền muốn ăn trên tay anh cầm, anh đi nói ông ngoại tôi muốn ăn, hơn nữa tôi còn muốn đưa cho các ca ca ăn!"

"Đại tiểu thư, cô đừng gây khó khăn cho tôi." Khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu băng liệt, lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Vừa thấy vẻ mặt của hắn có biến chuyển, cô vui vẻ, càng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.

"Tôi chính là muốn gây khó khăn anh, như thế nào?" Cô hai tay xách eo, một bộ dáng cay cú xảo quyệt.

"Đại tiểu thư, tôi không muốn chậm trễ khách."

"A, không muốn chậm trễ khách, mà có thể chậm trễ tôi à!" Cô đúng lý không buông tha người nói, "Tốt lắm a, anh cũng không cần đưa cái trứng cá muối gì đi chiêu đãi khách quý." Lời còn chưa nói hết, tay nhỏ bé của cô duỗi một cái, đoạt lấy khay trên tay hắn kéo, một phen hướng trên đất rớt xuống, trứng cá muối được các đầu bếp xử lý tỉ mỉ chế biến, cứ như vậy bị giày xéo .

"Tôi xem anh phải làm sao, hừ!" Thiên Thiên cười đắc ý nhìn vẻ mặt hắn tái nhợt .

Trí Đạc không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngồi chồm hổm xuống, thu thập vật liệu cao cấp rơi lả tả.

Này. . . . . . Hắn làm như thế nào mà hướng lão gia khai báo?

Đang lúc cô hưng phấn muốn quở trách hắn đôi câu thì một tiếng hô kinh thiên động địa làm cho cô ngậm miệng.

"Mày ở đây giở trò quỷ gì?" Khâu tổng quản thở phì phò đi tới, nhìn trứng cá muối rơi lả tả, giận đến mắt đều đỏ.

"Con không cầm chắc, không cẩn thận đổ." Trí Đạc hời hợt đối phụ thân nói rõ, không nói ra chuyện hắn bị cô gây khó khăn.

"Cái gì gọi là không cẩn thận đổ? Mày mà làm chuyện như vậy sao? Thậm chí ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được, mày. . . . . . Mày thật là làm cho cha quá thất vọng!"

"Bốp!"

Một tiếng bạt tai chát chúa vang lên, cô trợn mắt hốc mồm nhìn hướng tổng quản thúc thúc ôn hòa xuất thủ đánh người, một cái tát nặng như vậy, cứ như vậy đánh vào trên mặt hắn, tổng quản thúc thúc tay sức lực lớn đến dọa người, đánh cho khóe miệng hắn cũng chảy máu.

"Mày nói mày phạm bao nhiêu lỗi, a? Chuyện giao phó đến trên tay mày, mày có vài món làm tốt lắm? Như vậy mày làm thế nào mà nhận vị trí quản lý ở trong đại trạch Phạm gia? Cha hôm nay muốn đánh mày tỉnh!" Giận điên lên Khâu tổng quản thuận tay nhặt lên cây gỗ trong sân nhà, xuất thủ cũng không chút nào lưu tình đánh.

"Không được! Quản gia thúc thúc, không được đánh hắn." Thiên Thiên dọa sợ, thét lên ngăn cản Khâu tổng quản, nhưng lực lượng của cô quá nhỏ, căn bản không có biện pháp ngăn cản một người đàn ông tráng niên, Trí Đạc vì vậy bị không ít cây.

Tiếng thét chói tai của cô đưa tới trẻ tuổi Phạm gia tụ hội ở sân nhà chú ý —— Phạm Đế Tư cầm đầu hội huynh đệ.

Nghe tiếng thét chói tai của cô, Phạm Đế Tư lập tức chạy tới, "Thế nào?" Hắn nhìn vẻ mặt kinh hoảng của biểu muội quan tâm hỏi.

"Đế Tư ca ca, ô. . . . . ." Nhìn thấy đại biểu ca, nước mắt của cô lập tức rớt xuống, nhào vào trong ngực hắn khóc rống thất thanh."Anh kêu quản gia thúc thúc không được đánh Trí Đạc, hắn sẽ đau, hắn cũng chảy máu. . . . . ."

Nhìn tình thế hiện nay một chút, Phạm Đế Tư trong lòng đã hiểu.

Hắn cúi đầu trách cứ nhìn cô một cái, cô chột dạ rụt thân thể một cái, vẫn không ngừng nức nở.

"Khâu thúc, đừng đánh." Phạm Đế Tư mở miệng ngăn cản Khâu tổng quản dạy dỗ.

"Thiếu gia, Trí Đặc phạm sai lầm, hắn cho Phạm gia thêm phiền toái, tôi bây giờ không có mặt gặp người."

"Chỉ là một chút trứng cá muối đổ mà thôi, không cần thiết làm cho Trí Đạc bởi vì chuyện một ít đồ này mà chịu phạt, cá nhân cháu cảm thấy Trí Đạc so những thứ đồ này quan trọng hơn nhiều, Khâu thúc, nể tình cháu, lúc này cũng đừng so đo cùng Trí Đạc, gia gia bên kia cháu sẽ phụ trách."

"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."

"Khâu thúc, về sau Trí Đạc sẽ giúp cháu làm việc ." Những lời này liền bày tỏ Phạm Đế Tư nhận định Trí Đạc, hắn đồng ý để cho Trí Đạc đi theo bên cạnh hắn, bắt đầu cuộc sống hàng ngày chiếu cố cuộc sống của hắn, thành quản gia của hắn.

"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."

"Trí Đạc, đem đồ vật thu lại, cậu trước đi xuống." Phạm Đế Tư không để ý tới Khâu tổng quản còn chần chờ, thẳng đối với Trí Đạc ra lệnh.

"Dạ, thiếu gia." Trí Đạc không nói hai lời, nhanh chóng đem sàn nhà dọn dẹp sạch sẻ, đang cầm kéo khay đi.

Trước khi đi, hắn hướng Thiên Thiên ném đi một cái trừng hung ác.

Bị hắn trừng, Thiên Thiên vừa khóc, bất quá lúc này không phải là kinh hoảng khóc rống, mà là thương tâm khóc khẽ.

Mặc cho bọn biểu ca an ủi như thế nào, hỏi thăm như thế nào cũng hỏi không ra sao lại như thế, chỉ có Phạm Đế Tư cao thâm khó lường nhìn ra hết thảy.

Cô thật là khổ sở, mấy năm qua cô vẫn muốn nhìn hắn ngoại trừ vẻ mặt nghiêm túc, lại không nghĩ rằng, sẽ là thấy hắn đối với mình tuyệt sâu ghét cay ghét đắng, ánh mắt của hắn để lộ ra hắn mãnh liệt bất mãn, nói hắn sẽ không cảm tạ cô, cũng sẽ không tha thứ cô.

Khiến cho cô đau lòng chính là, khi cô phát hiện hắn đối với cô thống hận sau đậm, cô mới giật mình mình đùa dai đối với hắn, chẳng qua là hi vọng hắn có thể chú ý tới cô.

Cho đến giờ phút này cô mới phát hiện mình thật thích, thật thích Trí Đạc, đáng tiếc, hết thảy đều bị cô làm hư .

Từ ngày đó trở đi, cô không hề đuổi theo hắn nữa, cô lẩn trốn hắn, tránh hắn, chính là sợ gặp lại ánh mắt hắn đối với mình lộ ra ghét .

Mấy năm qua này hắn thay đổi không ít, mặc dù cô vẫn tránh hắn, nhưng cô lại thường thường không nhịn được đau khổ tương tư, len lén chạy đi nhìn hắn.

Hắn còn là một dạng, nghiêm túc như vậy, bất cẩu ngôn tiếu như vậy.

Lần này cùng hắn đi Anh quốc, cô phải biểu hiện thật tốt, không thể để cho hắn đối với cô có ấn tượng kém nữa!

Thiên Thiên âm thầm tự nhủ , cũng yên lặng cầu xin trời xanh —— để cho hắn nhìn mình lâu một chút đi!

☆ ☆ ☆

Hắn làm sao xui xẻo như vậy?

Khuôn mắt tuấn tú của Trí Đạc tràn đầy bất đắc dĩ, thân thể cao ngất đứng nghiêm ở phía trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ sân nhà nở đầy hoa cỏ xinh đẹp.

Cũng lánh nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn vẫn là tránh không được.

Cái ma nữ đó. . . . . . Mặc dù hắn cũng không muốn nói cô như vậy, nhưng cô làm cho hắn, vẫn luôn là nhớ lại chuyện không tốt.

Cô tùy hứng, đùa dai, tính khí Đại tiểu thư, cũng mang cho hắn rất nhiều phiền toái.

Hắn rất muốn hỏi cô ấy tại sao đặc biệt thích náo hắn? Tại sao luốn muốn tìm hắn phiền toái? Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi ra lời.

Cô là thiên kim đại tiểu thư, mà hắn chỉ là con độc nhất của một tên tổng quản, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể mạo phạm đến biểu tiểu thư mà thiếu gia thương yêu nhất, cho nên, hắn đem tất cả bất mãn cũng ẩn nhẫn xuống, đối mặt mọi cách cô gây khó khăn cho, hắn im hơi lặng tiếng không nói một từ.

Thiếu gia thỉnh cầu hắn không cách nào từ chối, nhưng kỳ thật nội tâm của hắn là mọi điều không muốn .

Hắn tuyệt không muốn chiếu cố cái Đại tiểu thư kiêu căng đó, hắn có thể dự đoán bọn họ nhất định sẽ chung đụng không vui, cũng có thể đoán được cô đối với hắn bắt bẻ mọi cách.

Mặc dù hắn đã có nhiều năm không có đối mặt với cô, nhưng hắn biết, cô hẳn là một chút cũng không thay đổi mới phải.

Không nghĩ tới hắn mới vừa từ Anh quốc trở lại không tới một tháng, lại chuẩn bị lần nữa bước lên khối thổ địa kia, Luân Đôn rất đẹp, nhưng mà người đồng hành làm cho hắn một chút cũng không vui.

Nghĩ tới cuộc sống tương lai sẽ cùng cô sống cùng nhau, bắt đầu cuộc sống hàng ngày chiếu cố cuộc sống của cô cũng bảo vệ cô, hắn đã cảm thấy những ngày an nhàn của hắn không nhiều lắm.