Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 15: Gặp gỡ Mễ Thanh




Lâm Thùy Hân mặt mày đang vui vẻ, liền biến mất không một dấu vết khi nhìn thấy Trương Bá Sinh.

Nguy rồi, quên nói với hắn tối nay không được trở lại! Ai ya, làm sao đây! Tự nhiên xuất hiện như vậy, lời cô nói với cô gái kia, không phải rất nhanh sẽ bị vạch trần sao!

Lâm Thùy Hân sắc mặt có chút khó coi từ trước bàn ăn đứng dậy, đi tới chỗ Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh thấy Lâm Thùy Hân sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi: "Tổng giám đốc Lâm, em không thoải mái sao?"

"Không phải!" Lâm Thùy Hân dùng giọng nói nghiêm túc. khẽ nói với Trương Bá Sinh, sau đó hai tay tự nhiên khoác vào cánh tay Trương Bá Sinh: “Còn nữa, không được gọi tôi là tổng giám đốc Lâm, tôi nói với cô gái kia, anh là một nghệ sĩ, chúng †a gặp nhau ở một buổi triển lãm, nhớ chưa?”

Trương Bá Sinh nghe xong, không khỏi vui mừng.

"Anh cười cái gì." Bàn tay nhỏ bé của Lâm Thùy Hân véo. lấy cánh tay Trương Bá Sinh, đôi mắt to xinh đẹp lộ ra nồng đậm cảnh cáo: “Không được cười! Cũng không được làm tôi bị lộ, nếu không anh nhất định phải chết!"

"ok, ok!" Trương Bá Sinh vội vàng kêu tha, tay ra dấu: “Thùy Hân em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để bị lộ tẩy đâu!"

Lâm Thùy Hân nghe Trương Bá Sinh nói như vậy, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, đồng thời trên mặt cũng tỏ ra tình cảm, tận lực không để bạn thân của mình nhìn ra.

Trương Bá Sinh nhìn bộ dạng đáng yêu kia của Lâm Thùy Hân, trong lòng không khỏi xúc động, chỉ cần là phụ nữ, thì đều có lòng hư vinh mà, ai mà không hy vọng chồng mình là một bạch mã hoàng tử chứ, tổng giám đốc Lâm cũng không ngoại lệ.

Vừa nói xong những thứ này, người phụ nữ tóc ngăn liền bưng một đ ĩa bánh ngọt tinh xảo từ phòng bếp đi ra.

"Ôi! Anh chính là Trương Bá Sinh phải không." Người phụ nữ đem bánh ngọt đặt trên bàn ăn, đi về phía Trương Bá Sinh.

Một giây trước còn đang cười đùa hí hửng, lúc này sắc. mặt Trương Bá Sinh liền thay đổi, lưng thẳng tắp, chủ động đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Trương Bá Sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, trừ vợ tôi ra, cô là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp."

Lời nói của Trương Bá Sinh, tràn đầy ga lăng, anh chỉ nhìn người phụ nữ tóc ngắn này một cái, liền kết luận, đối phương chắc chắn là người sống ở nước ngoài.

Quả nhiên, người phụ nữ tóc ngản bị lời của Trương Bá Sinh chọc cho vui vẻ, bắt tay với Trương Bá Sinh: “Anh Trương, anh thật hiểu biết, tôi là Mễ Thanh, bạn thân của Thùy Hân."

“Thường xuyên nghe Thùy Hân nhắc tới cô." Trương Bá Sinh chỉ nắm đến khớp thứ hai giữa bốn ngón tay của Mễ Thanh.

"Anh Trương, Thùy Hân nói anh làm nghệ thuật, hiểu biết văn hóa các nước, quả nhiên đúng là như vậy, lễ nghi phương tây của anh, so với những quý tộc tôi đã gặp qua còn chuẩn hơn." Mễ Thanh từ trong thâm tâm ca ngợi một tiếng: “Mau ngồi đi, đồ ăn chuẩn bị xong rồi."

Mễ Thanh nói xong, xoay người mang theo một mùi hương, đi về phía phòng bếp.

Trương Bá Sinh cùng Lâm Thùy Hân ngồi ở trên bàn ăn, trong mắt người phụ nữ tràn đầy nghi ngờ, Trương Bá Sinh chủ động giải thích: “Tôi trước kia làm phục vụ ở nhà hàng Pháp, được huấn luyện qua lễ nghỉ này."

Từng đ ĩa thức ăn ngon mắt được Mễ Thanh bày lên bàn, đều là hàu sống, Trương Bá Sinh nhìn thấy có hơn hai mươi loại khác nhau.

"Hàu sống, thật sự rất lâu rồi không ăn." Trương Bá Sinh trong lòng cảm khái một tiếng.

Lâm Thùy Hân ngồi ở bên cạnh Trương Bá Sinh, thừa dịp Trương Bá Sinh không chú ý len lén nuốt nước miếng, vô cùng đáng yêu.

Ngoài hàu sống ra, đồ ăn Mễ Thanh bưng lên, còn có thịt bò, vịt nguyên con, hình dáng vô cùng đẹp mắt, để cho người nhìn muốn ăn ngay lập tức.

"Anh Trương, nghe Thùy Hân nói, anh rất hiểu biết về văn hóa ăn uống của nước Pháp." Sau khi Mễ Thanh đem đ ĩa vịt đặt lên bàn, liền ngồi đối diện Trương Bá Sinh và Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân nhìn một bàn thức ăn ngon này, so với Mễ Thanh, nhà hàng Pháp hôm nọ thật sự không sánh băng, văn hóa phục vụ cũng cao cấp hơn nhiều, Trương Bá Sinh chẳng qua chỉ là làm nhân viên phục vụ mà thôi, làm sao có thể tiếp xúc tới những thứ này, cô vừa chuẩn bị mở miệng giải vây cho Trương Bá Sinh, nói Trương Bá Sinh chỉ biết sơ sơ thôi, giọng Trương Bá Sinh lại vang lên trước.

"Hàu của nước Pháp rất phong phú, những con hàu sống trước mắt này, hẳn là sản phẩm tươi sống mà cô Mễ Thanh đặc biệt mang tới đúng không, sau khi nấu, có thể làm cho người ăn cảm nhận được vị trước và sau của nó, dư vị để lại là vô tận, nhưng lại không thích hợp làm món khai vị, chắc hẳn cô Mễ Thanh đem đ ĩa hàu này lên, là đang thử tôi đúng không."

Trương Bá Sinh cười nhạt, vừa nhìn về đ ĩa thịt bò: “Thịt bò tartare, phương pháp phổ là trộn nó với muối, hạt tiêu và nước sốt, thỉnh thoảng sẽ thêm chút trứng gà khuấy đều, nhưng nhìn cách làm của cô Mẽ Thanh, trong này, hẳn là đã thêm ba, bốn quả trứng cút rồi, trứng cút này, có phải là để phối hợp với đ ĩa hàu kia không, đối với con vịt dầy dầu này, tôi nghĩ chắc là do Thùy Hân thích ăn, nếu không dưới sự phối hợp này, sẽ không xuất hiện thịt vịt ở đây."

Trương Bá Sinh vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của Mễ Thanh liền vang lên.

"Bốp bốp bốp!"

"Anh Trương, không thể không thừa nhận, sự hiểu biết của anh đối với thức ăn nước Pháp, thật giống như Thùy Hân nói như vậy, vô cùng sâu sắc."

"Cô Mễ Thanh quá khen rồi, tôi chỉ là có xem qua một chút mà thôi." Thùy Hân khẽ mỉm cười, biểu hiện của anh, cực kỳ giống một quý ông.

Lâm Thùy Hân nhìn người đàn ông bên cạnh, mỗi một động tác đều rất lịch sự, từng câu từng chữ đều không thể bắt bẻ, không làm cho cô nghỉ ngờ, đây là người đàn ông không có. khí chất đó của cô sao? Nếu như hẳn mặc âu phục vào, xuất hiện ở một nơi sang trọng, đoán chừng tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, hắn là một quý tộc đến từ phương tây!

Suy nghĩ này của Lâm Thùy Hân vừa xuất hiện, liền cảm giác được bàn tay nhỏ bé của mình đặt ở dưới bàn bị một cỗ ấm áp bao vây, liếc nhìn Trương Bá Sinh, người ngồi bên cạnh Lâm Thùy Hân nháy nháy mắt, thật giống như đang nói, như thế nào, biểu hiện của tôi được chứ.

Lâm Thùy Hân hừ nhẹ một tiếng, rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi bàn tay Trương Bá Sinh, hướng đến con vịt trên bàn.

Trương Bá Sinh gắp một miếng thịt bò, chấm một chút mù tạt, bỏ vào trong miệng, đợi sau ba giây, mới bät đầu nhai.

Ngồi ở Trương Bá Sinh đối diện - Mễ Thanh, cũng làm động tác y hệt Trương Bá Sinh, đây là cách ăn kiểu Pháp tiêu chuẩn nhất, cũng là cách tốt nhất để có thể giữ được khẩu vị, trước khi Trương Bá Sinh làm ra những động tác như vậy, Mễ Thanh cố ý để ý Trương Bá Sinh một chút.

Trong lúc ăn cơm, Lâm Thùy Hân nói chuyện với Mễ Thanh, đang trò chuyện vui vẻ, Mễ Thanh bất thình lình hỏi Trương Bá Sinh: "Anh Trương, nghe Thùy Hân nói, hai người quen nhau ở một buổi triển lãm sao?"

Trái tim Lâm Thùy Hân bỗng nhiên đập loạn lên, cô không nghĩ tới Mễ Thanh ngay cả những thứ này cũng hỏi, Trương Bá Sinh trước kia có làm nhân viên phục vụ của một nhà hàng Pháp, liên quan tới điểm tâm nước Pháp cùng lễ nghi phương tây còn hiểu biết một chút, nhưng về hội họa thì hẳn biết cái gì chứt

"Mễ Thanh, cô đang điều tra hộ khẩu Trương Bá Sinh nhà chúng tôi à?" Lâm Thùy Hân trong miệng lẩm bẩm.

"Đúng vậy, chính là điều tra hộ khẩu gia đình đấy, tôi muốn biết, Trương Bá Sinh nhà cô dùng biện pháp gì mà có thể lừa được nữ tổng giám đốc lạnh lùng như băng tuyết vào tay. mình." Trong mắt Mễ Thanh ngập tràn sự tò mò, nhìn Trương Bá Sinh.

Lâm Thùy Hân đưa bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ ra, kéo kéo cánh tay Trương Bá Sinh, dùng góc độ mà Mễ Thanh không thể nhìn thấy nháy mắt với Trương Bá Sinh, trong miệng nói: "Trương Bá Sinh, đừng để ý tới cô ấy."

"Tôi nói này tổng giám đốc Lâm Thùy Hân, cô không phải là đang lừa gạt tôi chứ?" Mễ Thanh bày ra vẻ mặt không tin tưởng.

"Dĩ nhiên không phải!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thùy Hân có chút vội vàng: “Hai chúng tôi, hai chúng tôi là ở..."