Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 46: Một túi trà




Lúc này, trái tim Trình Quang đập một cách dữ dội, mẹ Trình Quang cũng run lên vì phấn khích, kể từ hôm nay, địa vị của bà trong nhà họ Trình sẽ dưới một người, trên vạn người.

Trình Quang hai mắt lim dim, vô hồn.

Với tư cách là đối tác của Trình Quang, Vương Vũ cũng đang rất vui, với sự giúp đỡ của Trình Quang, các kế hoạch trong tương lai của anh ta sẽ dễ dàng được thực hiện, tập đoàn Nhất Lâm chỉ như hạt cát trong lòng bàn tay mà thôi!

Ông cụ Trình hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Cháu Quang à, ông thấy, trong khoảng thời gian này cháu nên ra ngoài học....."

Ông cụ Trình đang nói tới điểm then chốt thì bị cắt ngang bởi một sự cố bất ngờ, một chiếc túi nhựa trong suốt to bằng bàn tay bị ai đó ném tới chiếc bàn trước mặt ông Trình.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều sửng sốt, ai mà lại to gan dám ném đồ đạc trước mặt ông cụ Trình như thế này.

Ba học trò của ông cụ Trình hướng mắt về phía người ném.

"Sinh nhật vui vẻ, món quà sinh nhật này tặng ông." Trương Bá Sinh trề môi về phía túi nhựa kia.

Lúc này hầu hết mọi người trong nhà chính đều trợn mắt há mồm nhìn Trương Bá Sinh, trong mắt lộ vẻ không thể tin được, người này là ai, thật quá to gan!

"Tôi nói này Lâm Thùy Hân, vị nhà họ Trương này, cô cũng không quản giáo, giờ xem cậu ta làm ra trò gì đây!" Mẹ Vương Vũ vỗ bàn khiển trách, tuy rằng lời nói mang tính trách mắng nhưng trong ánh mặt lại lộ vẻ vui mừng, người nhà họ Trương thực sự là một kẻ ngu ngốc!

"Chàng trai trẻ, đến cả một chút phép tắc cậu cũng không có sao?" Ninh Khánh Hữu vẻ mặt không vui nhìn Trương Bá Sinh: "Cậu là người nhà họ Lâm sao?”

I "Lâm Thùy Hân là vợ của tôi, còn Trình Tiêu với tôi là anh em, vợ tôi và Trình Tiêu đã giúp bà chuẩn bị túi trà này, hãy nhận lấy đi!" Trương Bá Sinh chỉ vào túi trà trên bàn, cảm giác trong giọng điệu của anh ta như ra lệnh.

"Đùa à, cậu nghĩ cậu là cái thá gì mà ông nội của tôi nói nhận là nhận? Trình Quang bước nhanh tới, cầm lấy chiếc túi nhựa trong suốt trên bàn.

Ninh Thành Nam ngồi ở một bên, xem nơi này giống như đang xem một vở kịch, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.

"Không biết phép tắc, nếu không phải cậu và nhà họ Lâm có quan hệ thân thiết với nhau, tôi sẽ không đối tốt với cậu hôm nay, cầm lấy đồ của cậu, cút!" Trình Quang cầm lấy túi nhựa trong suốt trên tay, định ném về phía mặt Trương Bá Sinh.

"Chờ đã!" Ông cụ Trình vốn đang bình tĩnh nói chuyện, đột nhiên kêu lên vào lúc này, với đôi mắt đục. ngầu, ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa trong suốt.

Chính xác mà n vào lá trà trong túi.

ông ta là đang nhìn chằm chằm

Không có nhiều trà trong túi đó, nhưng các mảnh đều rõ rệt và có cùng kích cỡ.

Mỗi mảnh trà dài 1cm, rộng nửa cm, trên trà có vô số đường vân, giống như kinh mạch trong cơ thể con người, hỗn độn nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Ông cụ Trình nhìn kỹ túi trà, đột nhiên hai mắt trợn †o, giọng nói cất lên cũng cao hơn.

"Đây là..... rễ trà Bí Đỏ!"

"Sao cơi"

Lời nói của ông cụ Trình khiến cho ba người học trò xung quanh hét lên vì kinh ngạc, trong mắt họ lộ rõ vẻ nghỉ ngờ.

Rễ trà Bí ĐỏI

Rễ trà Bí Đỏ! Rễ trà Bí Đỏ là gì, trong mắt người thường, có lẽ chỉ nghĩ nó là loại trà rất quý, lúc trước trên †in tức có đưa tin giá cao ngất trời ba mươi triệu năm †răm ngàn một lạng, vẫn hơn mười năm trước.

Từ lâu, loại trà này được cung cấp đặc biệt cho triều đình, sau này được coi là di tích hạng hai của Trung Quốc, nó được thu thập trong Tử Cấm Thành và được đưa về Ninh Thuận vào năm 2007, khi đó, số tiền mua bảo hiểm cho loại trà này đạt tới mức một trăm triệu chín trăm chín mươi chín ngàn, thể hiện được sự quý giá của nó.

Loại trà này qua quá trình được nén lại và giống như quả bí ngô,ở giữa của loại trà này được gọi là rễ trà.

Rễ trà Bí Đỏ bây giờ có tiền cũng không mua được, dù là một trăm triệu cũng không mua được một lạng!

Bởi vì căn bản loại trà này không phải làm ra để bán.

Những năm đầu Trình Quân nghe bạn bè kể rằng khi đất nước có ngoại giao lớn, sẽ lấy ra một ít rễ trà Bí Đỏ để chiêu đãi những vị khách nước ngoài.

Những người có thể được tiếp đãi bằng loại trà này là bộ trưởng ngoại giao của các quốc gia, hoặc thậm chí là vị lãnh đạo cao nhất của các quốc gia đó!

Vậy mà bây giờ, trước mặt ông, trong cái túi to bằng bàn tay này, tất cả đều là cống phẩm rễ trà Bí Đỏ!

"Cái này... cậu lấy từ đâu?" Trình Quân hai tay run rẩy, cầm lấy túi rễ trà Bí Đỏ của Trình Quang, thừa biết nó có ý gì.

Trương Bá Sinh không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn Trình Quân, ánh mắt này khiến Trình Quân sợ hãi, bỗng nhận ra mình đã hỏi quá nhiều, vì bên kia có thể xuất ra loại trà này, trà này ở đâu, đến từ đâu? Làm sao mình có đủ tư cách để hỏi.

Trình Quân đang run rẩy hai tay, vừa muốn trả lại túi trà cho Trương Bá Sinh thì nghe thấy giọng nói của Trương Bá Sinh vang lên.

"Cứ nhận đi, đừng từ chối, nhà họ Trình các người, không kiểm tra cái gì sao?"

"Đúng, kiểm tra, kiểm tra." Trình Quân gật đầu liên tục.

Người đứng đầu nhà họ Trình, một tay che trời ở Ninh Thuận, hiện tại trong lòng đang run lên, nếu những người ở đây biết được suy nghĩ trong lòng của Trình Quân, chắc chắn sẽ hoảng sợ đến rơi răng hàm.

Mặc dù những người có mặt không biết ông cụ Trình đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng họ có thể thấy ông ta rất quan tâm đến thứ mà người thanh niên kia mang ra, và đó là một điều đáng quý.

Bọn họ nhìn Trương Bá Sinh rồi đến bàn nhà họ Lâm, có người suy đoán cậu thanh niên này tặng quà thay Trình Tiêu, Trình Tiêu nhìn như nói chuyện không đâu, nhưng làm thế nào hắn có thể từ bỏ cái gia sản khổng lồ này của nhà họ Trình?

Trương Bá Sinh nở nụ cười với ông cụ Trình rồi quay người rời đi.

Ông cụ Trình giật mình, người thanh niên xuất ra rễ trà bí đỏ này là chồng của Lâm Thùy Hân, anh ta trèo lên cái cây lớn như vậy từ khi nào!

Nhà họ Trình và nhà họ Lâm có quan hệ nhiều đời, từ lâu ông cụ Trình tin rằng nhà mình sẽ vượt qua nhà họ Lâm rất nhiều về thực lực và địa vị, nhưng bây giờ ông không còn nghĩ vậy, vì sự tồn tại của người thanh niên này, ông ta biết, tự nhà họ Trình, lúc này trước mặt nhà họ Lâm, có đánh rắm cũng không tính toán.

"Cháu Quang à, cháu ngồi xuống trước đi!" Ông cụ Trình vẫy tay với Trình Quang ra hiệu cho cậu đừng đứng nữa.

Trình Quang trong lòng hồi hộp, có dự cảm không tốt: "Ông nội, ông..."

"Cháu ngồi xuống trước đi." Ông cụ Trình lại nói, không nhìn Trình Quang, mà nhìn về phía bàn nhà họ Lâm tới Trình Tiêu: "Cháu Tiêu, hiếm khi trở về một lần, sao vậy? sao không đến ngồi cạnh ông? Vẫn còn giận ông nội sao?"

"Cháu trai không dám." Trình Tiêu cầm ly rượu lên uống cạn không chút khách khí.

"Haiz." Ông cụ Trình thở dài một tiếng: "Hồi đó giữa ông và bố cháu còn có nhiều hiểu lầm, bố cháu tính tình ngang bướng, không nói gì mà bỏ nhà đi, lại khổ cho mẹ các cháu. Trải qua nhiều tuổi như vậy, ông đây gần đất xa trời, có hiểu lầm gì cũng đến lúc cần phải giải quyết, cháu có thể nói giúp ông một câu, cho người cha cứng đầu của cháu mau về nhà đi. Dù sao bố cháu cũng là con trưởng, nhà họ Trình sau này sẽ giao vào tay bố cháu..."