Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 56: Chồng tôi




Bữa tối, mọi người nói sẽ rút cạn ví của Từ Uyên, cuối cùng vài người cũng đã chọn xong món, chia ra thì khoảng hơn trăm nghìn một người. Mọi người trò chuyện vui vẻ trong bữa ăn, mối quan hệ cũng không trở nên xa lạ vì bất kỳ vấn đề nào.

Sau bữa ăn, Trương Bá Sinh trực tiếp chào tạm biệt 'Từ Uyên và những người khác rồi đi bộ về nhà.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, khi Trương Bá Sinh về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, anh đứng ở bên ngoài biệt thự, nhìn vào bên trong nhà tối om, không có chút ánh sáng của đèn, cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào giám đốc Lâm đi ngủ sớm vậy?

Anh mở cửa phòng, liếc nhìn vào bên trong, liền thấy mọi thứ trong phòng đều giống như lúc rời đi, hoá ra Lâm Thùy Hân vẫn chưa về.

"Kỳ lạ"

Trương Bá Sinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Thùy Hân, nhưng không có ai trả lời.

Anh suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Mễ Thanh, Mễ Thanh nói rằng cô ấy không ở cùng Lâm Thùy Hân.

"Vậy cô có biết vợ tôi ở đâu không?”

"Hình như có một bữa tiệc. Chiều nay, Tống Thiên có

gọi điện tới, nói rằng các bạn học cũ đang hẹn gặp nhau, có lẽ anh ấy cũng gọi cho Thùy Hân." Mễ Thanh nhớ lại trên điện thoại.

*Ừ, tôi biết rồi” Trương Bá Sinh gật đầu, cúp máy, sau đó bước ra ngoài cửa.

Ở bên cạnh Lâm Thùy Hân, anh cũng đã bố trí người để bảo vệ, chỉ là không phải lúc nào cũng để ý hết mọi việc được. Vì vậy, đôi khi, anh cũng không thể biết cô đã đi đâu. Hiện tại, anh vẫn không rõ rốt cuộc là ai đã gây. bất lợi cho Lâm Thùy Hân. Hơn nữa, người của anh nói trắng ra là được bố trí khắp nơi, nhưng ngược lại Trương Bá Sinh, rất nhiều người biết tên anh, nhưng rất ít người đã từng gặp mặt anh.

Những người gặp qua Trương Bá Sinh và biết thân phận thực sự của anh, trừ anh em bạn bè thân tín, thì chỉ có thể là kẻ thù và rất ít người trong số họ còn sống trên thế giới này.

Thông qua mạng lưới tình báo của mình, Trương Bá Sinh chỉ mất ba phút để tìm ra biển số xe của Tống Thiên và trong vòng mười phút, theo biển số xe đó, anh đã định vị được vị trí xe của Tống Thiên đang đậu.

Trương Bá Sinh không cho người trực tiếp tìm kiếm dựa vào biển số xe của Lâm Thùy Hân, anh sợ những người này sẽ gây bất lợi cho cô nếu phát hiện ra điều gì đó, sẽ đánh rắn động cỏ.

Xe của Tống Thiên đậu ở một câu lạc bộ tư nhân, khi Trương Bá Sinh tới đây, anh cũng nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ của Lâm Thùy Hân, anh chắc chắn cô đang ở đây.

Tìm được Lâm Thùy Hân, xác nhận cô không sao, anh cũng không vội, chỉ đứng ở bãi đậu xe, chờ cô kết thúc bữa tiệc.

Có rất nhiều câu lạc bộ tư nhân như vậy ở thành phố Châu Xuyên, nói trắng ra là chúng được chuyển sang dạng biệt thự. Câu lạc bộ có phòng tiệc, karaoke và phòng chơi board game, là một lựa chọn tốt cho những buổi tụ tập nhiều người.

Khoảng 10 giờ 30 phút, trước cửa câu lạc bộ có tiếng động lớn, Trương Bá Sinh đứng ở bãi đậu xe xem xét thì thấy bảy tám nam nữ từ trong câu lạc bộ bước ra, vừa nói vừa cười, nhìn dáng vẻ động tác của bọn họ, có lẽ đã uống kha khá rượu.

"Anh chàng đẹp trai, có bật lửa không?”

Một giọng nói thanh tú vang lên sau lưng Trương Bá Sinh.

Anh quay đầu lại và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người gợi cảm, ăn mặc nóng bỏng và mái †óc xoăn màu đỏ đang đứng sau lưng anh.

“Xin lỗi, tôi không có.” Trương Bá Sinh lắc đầu. Người phụ nữ này có phần trên nóng bỏng và vòng eo thon thả, cô ta đang mặc một chiếc váy cúp ngực, hơn nữa chiếc váy này còn ngắn cũn cỡn, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trong không khí. Nếu cô ta đi trên đường phố hay trong hộp đêm, chắc chắn sẽ thu hút vô số ong bướm điên cuồng, nhưng ánh mắt Trương Bá Sinh không ở trên người phụ nữ ấy quá một giây, lực chú ý của anh đều đặt ở phía trước câu lạc bộ, chờ một người con gái xuất hiện.

“Hihi.” Cô gái xinh đẹp nóng bỏng cười: “Anh chàng đẹp trai, đợi bạn ở đây à?

“Uhm, tôi đợi bà xã.” không thèm nhìn.

Trương Bá Sinh gật đầu mà

“Đúng là một người đàn ông tốt, thật sự bây giờ không có nhiều người đàn ông như anh đâu.” Người đẹp nóng bỏng vươn cánh tay trắng mịn về phía trước, chạm vào vai anh: “Anh chàng đẹp trai, ở đây một mình không chán sao?”

“Không chán.” Trương Bá Sinh vặn vẹo vai, hất cánh †ay của người phụ nữ kia ra.

“Hứ” Người đẹp nóng bỏng hét lên: “Tôi thật không hiểu sự phong tình của đàn ông.”

Nói xong, người đẹp nóng bỏng sải bước đi, khi quay lại thì nở một nụ cười thành công, đồng thời bí mật ra dấu hiệu OK vào chỗ tối. Ở đó, một người đang cầm máy ảnh trên tay, sau đó lựa chọn những bức ảnh. Từ những bức ảnh này, mặc dù không nhìn thấy mặt trước của Trương Bá Sinh, nhưng những người quen anh thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.

'Từ một góc độ đặc biệt, bức ảnh sẽ khiến người ta nhìn thấy thân hình nóng bỏng của người đẹp kia đang dính chặt vào cơ thể của Trương Bá Sinh.

Người chụp ảnh cười khẩy, lấy điện thoại ra bấm một dãy số: "Tống Thiên, xong rồi, quả nhiên anh ta đã xuất hiện, ảnh sẽ gửi cho anh ngay."

“Không cần vội." Vừa cầm điện thoại, Tống Thiên vừa đi tới cửa câu lạc bộ, nhìn Trương Bá Sinh đang đứng trong bãi đậu xe, cười một cách khinh bỉ.

“Tôi hiểu rồi, ha ha.” Người chụp ảnh nhếch mép.

Trương Bá Sinh nhìn chằm chằm vào cánh cửa câu lạc bộ cho đến khi người phụ nữ trông như thiên thần xuất hiện, anh mới bước tới.

Ngay khi Lâm Thùy Hân đi tới cửa câu lạc bộ, đã nhìn thấy bóng dáng của Trương Bá Sinh, anh chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thùy Hân.

Cô khẽ cau mày: “Sao anh lại đến đây?"

“Thấy em về muộn như vậy, anh hơi lo lắng nên đến đón em.” Trương Bá Sinh nở một nụ cười vui vẻ.

“Đón em..." Lâm Thùy Hân ngạc nhiên, lông mày cau lại từ từ giãn ra, chỉ một hành động nhỏ, một câu nói đơn giản của anh cũng khiến cô cảm thấy trong lòng có một dòng điện ấm áp chạy qua: “Được rồi, đi thôi, em có uống chút rượu, anh lái xe nhé.”

“Ừ” Trương Bá Sinh gật đầu, lấy chìa khóa xe từ tay Lâm Thùy Hân, hai người đi song song cạnh nhau đi về phía bãi đậu xe.

“Thùy Hân, đây là ai thế, tớ chưa gặp bao giờ?” Phía sau hai người, một giọng nữ hơi bối rối vang lên.

“Đây là chồng tớ.” Lâm Thùy Hân quay lại, lớn tiếng đáp lại, trong đôi mắt đẹp ấy mang theo ý cười.

Trương Bá Sinh nhoẻn miệng cười, bước nhẹ nhàng, anh mở cửa bên cho Lâm Thùy Hân rồi để cô bước lên xe. Phía sau hai chiếc Mercedes-Benz GT, một chiếc Volkswagen etta khiêm tốn chậm rãi theo sau.

Đêm nay Lâm Thùy Hân uống chút rượu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, qua cửa kính xe, ánh trăng trên đầu phản chiếu lên gương mặt thanh tú của cô, càng thêm chút vui tươi, giống như thiên thần dưới ánh trăng vậy.

Cô rúc vào cửa xe, nghiêng người, góc nhìn đủ để nhìn thấy một bên mặt Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh có một mái tóc ngắn ngang vai, các đường nét khác biệt, khuôn mặt đẹp trai, trên má còn có dấu vết sương gió.

Trước đây, chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông này là chồng cô, Lâm Thùy Hân sẽ cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng, nhưng không biết từ khi nào mà cảm giác này dần phai nhạt, cô ngạc nhiên nhận ra dường như bản thân đã có thể chấp nhận việc người đàn ông này thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh cô, như đềm nay, một câu đón cô về nhà.

Lâm Thùy Hân không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không nghe thấy những lời như vậy, dường như từ khi lớn lên, sau khi mẹ bỏ đi, không một ai nói với cô như vậy. Nhiều năm nay, anh là người duy nhất, chỉ mình anh.