Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 57: Giết Lâm Thùy Hân




Ánh trăng đêm nay hơi sáng, dưới ánh trăng, chiếc Mercedes-Benz GT rực lửa nhẹ nhàng lướt trên đường tiến về nhà, như một trái tim rực lửa đang hướng về bến cảng và cuối cùng dừng lại ở đó.

Bên trong xe có tiếng nhạc nhẹ nhàng.

“Gió đêm nay thổi, thổi lay động trái tim, người yêu ơi...

Màn đêm lặng lễ trôi qua.

Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ Trương Bá Sinh rót trà cho Lâm Thùy Hân, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Ngồi trong gian nhà gỗ của viện mồ côi Khai Xuân, Trương Bá Sinh tự lẩm bẩm một mình: "Mẹ ơi, con đã tìm thấy cô ấy rồi. Con đã từng hứa với mẹ rằng chỉ cần con còn sống một ngày, không ai được phép làm tổn thương cô ấy. Mẹ biết không, con thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu mẹ còn sống, mẹ nhất định sẽ rất vui cho con. Vì lý do gia đình cho nên tính cách cô ấy có hơi lạnh lùng, nhưng cô ấy có một trái tim rất tốt, nếu mẹ còn ở đây, mẹ và cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Một cơn gió thoảng qua mang theo cái nóng của mùa hè.

Điện thoại di động kiểu cũ của Trương Bá Sinh vang lên chói tai.

"Alo?"

"Ông chủ, gần đây cảnh sát Châu Xuyên đã theo dõi bang Lam Diệp ở mọi phương diện. Để giết ông chủ của bọn họ mà không ai biết thì cũng có chút khó khăn, nhưng hôm nay cơ hội đến rồi." Giọng của một người thanh niên vang lên trong điện thoại.

“Nói thẳng đi.” Trương Bá Sinh đưa điện thoại lại gần tai.

"Tôi nghe nói rằng, hôm nay bang Lam Diệp sẽ tổ chức một bữa tiệc tại lầu Bạc Viên. Có vẻ như đây là điểm mà hai bang dùng để thương lượng. Khi đến thời điểm, ông chủ của bang Lam Diệp cũng sẽ đến. Đây hẳn là một cơ hội tốt."

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Trương Bá Sinh cúp điện thoại, kiểm tra vị trí của lầu Bạc Viên trên điện thoại di động, sau khi thiết lập chỉ đường thì đi về phía trước.

Anh vừa mới rời khỏi cô nhi điện thoại di động lại vang lên, liếc mắt nhìn tên người gọi, trong mắt anh hiện lên một tia bất lực, bắt máy.

"Alo, cô cảnh sát xinh đẹp, có chuyện gì vậy?”

“Anh đang ở đâu?” Giọng nói nhẹ nhàng và vội vàng của Hàn Châu vang lên trong điện thoại.

Trương Bá Sinh trợn tròn mắt: "Không phải tôi gửi cho cô rồi sao, ở cô nhỉ viện."

“Cho anh nửa giờ, đến gặp tôi ở đồn cảnh sát!” Hàn Châu ra lệnh qua điện thoại.

"Tôi nói này cô cảnh sát, hình như tôi không phải là tội phạm, phải không?"

“Đừng nói nhảm nữa! Trận chiến lần trước anh tham gia vẫn chưa kết thúc. Nếu đêm nay anh không muốn ở lại đồn cảnh sát thì nên ngoan ngoãn nghe lời, nửa tiếng nữa, bây giờ tôi bắt đầu tính thời gian! Tút...tút.”

Nghe giọng điệu bận rộn trên điện thoại, sắc mặt Trương Bá Sinh ngẩn ra, gặp một nữ cảnh sát như vậy, anh thật sự không biết nên nói gì.

Hiện tại anh không thể tiết lộ danh tính, nếu như nữ cảnh sát kia khăng khăng muốn làm việc riêng, vậy thì thật sự có thể sẽ mang đến cho bản thân rất nhiều rắc rối.

Trương Bá Sinh suy nghĩ một lát, tắt định vị ở lầu Bạc Viên, lái xe ô tô đến đồn cảnh sát.

Trước cửa đồn cảnh sát Châu Xuyên, khi một cảnh sát nhìn thấy Trương Bá Sinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ: "Anh trai, anh tới rồi à?"

Anh cảnh sát trông như đang chào ai đó đang trở về nhà.

“Ừ” Trương Bá Sinh gật đầu.

“Đội trưởng Hàn đang ở trong phòng làm việc, anh đi thẳng đến đấy luôn đi, trong phòng chỉ có mình chị Châu thôi.” Anh cảnh sát nhìn Trương Bá Sinh bằng một đôi mắt hiểu chuyện.

Hàn Châu đang ngồi trong văn phòng điều tra tội phạm, nhìn tài liệu trong tay, chiếc áo sơ mi mùa hè đang mặc trên người cô không giống đồng phục cảnh sát, mà giống như được may riêng cho cô vậy, tạo cho người khác một sự cám dỗ khó tả.

Hàn Châu cau mày. Cửa văn phòng bị gõ, Trương Bá Sinh bước vào.

Hàn Châu đang ngồi sau bàn làm việc, liếc nhìn anh và nhẹ nhàng nói: "Vào đi, nhớ đóng cửa."

"Uhm".

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Một tiếng Trầm, cánh cửa phòng điều tra tội phạm được đóng lại, các chiến sĩ cảnh sát ngồi ở sảnh bên ngoài văn phòng đều mỉm cười với nhau, những nụ cười ấy đều có một điểm chung.

Trong phòng làm Hàn Châu ném đống giấy tờ trong tay xuống bàn, nói với Trương Bá Sinh: "Anh tự xem đi."

Trương Bá Sinh cầm tập tài liệu lên vẻ mặt nghỉ ngờ liếc mắt nhìn, nhưng cái liếc mắt này lại làm cho anh tức giận.

Cảnh sát đã bắt ba nhóm đào tẩu trong nửa tháng qua, tổng cộng mười sáu người, theo lời thú nhận của mười sáu người này, họ đến Châu Xuyên vì một mục đích.

Đó chính là giết Lâm Thùy Hân!

“Nhà họ Lâm của anh là một gia đình giàu có, người bình thường không thể tiếp cận được. Chúng tôi không thể kiểm soát được những bất bình và vướng mắc về gia đình giàu có của anh, nhưng bây giờ chuyện này liên quan đến thế giới ngầm, chúng tôi phải giải quyết nó, tôi hy vọng anh có thể nói tất cả những gì anh biết với tôi. Tại sao những người này lại muốn giết vợ anh, còn nữa, lân trước những người này tại sao lại muốn ra tay với anh?”

Hàn Châu đứng dậy, đôi mắt như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào Trương Bá Sinh.

“Tôi không biết.” Anh lắc đầu.

“Trương Bá Sinh!” Hàn Châu đột nhiên hét lên, hai tay đập mạnh xuống bàn trước mặt anh, lực mạnh đến mức khiến cả bàn rung chuyển, phần thân trước của Hàn Châu cũng bị dao động: “Bây giờ tôi không đùa với anh đâu, anh có biết mười sáu kẻ đào tẩu này là ai không? Mỗi người trong số họ đều bị cảnh sát truy nã! Mỗi người trong số họ đã mang theo ít nhất một sinh mạng!”

“Tôi hiểu, nhưng tôi thực sự không biết ai muốn giết vợ tôi.” Trương Bá Sinh cau mày, anh cũng đang điều tra vấn đề này.

Hàn Châu nhìn chằm chăm Trương Bá Sinh trong hai giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười, ngồi ở trên ghế văn phòng, khoanh tay ôm ngực: "Nếu như anh không có gì để nói, vậy thì tôi chỉ có thể đưa cô Lâm tới văn phòng này!"

“Cô dám!" Trương Bá Sinh dùng ánh mắt hung hăng bước tới.

Vào lúc này, Hàn Châu cảm giác như mình bị dã thú nhìn chằm chằm, ánh mắt của Trương Bá Sinh đặc biệt đáng sợ, cô rõ ràng cảm thấy tim mình đập dữ dội.

Cô cố gắng chịu đựng nỗi kinh hoàng trong lòng, nói: "Tôi có gì mà không dám chứt! Trương Bá Sinh, tôi cảnh cáo anh, bây giờ chúng tôi đang giúp anh, còn anh, không những không hợp tác với cơ quan pháp luật, mà còn dám đe dọa nhân viên thực thi pháp luật. Cái này, †ôi có quyền tống anh vào tùi”

Trương Bá Sinh cười hờ hững: "Cô muốn làm gì với tôi thì làm, nhưng đừng làm vợ tôi sợ, nếu không tôi đảm

bảo cô sẽ phải hối hận, thật đấy!"

Lửa giận trong lòng Hàn Châu dâng lên, cô nhướng mày: "Anh đang uy hiếp tôi sao?"

Không khí giữa hai người có phần căng thẳng.

Đúng lúc này, cửa phòng điều tra tội phạm được mở ra, một cảnh sát hốt hoảng chạy vào.

“Đội trưởng, không ổn rồi, xảy ra án mạng rồi!"

“Án mạng?” Hàn Châu đột nhiên từ chỗ ngồi nhẹ nhàng đứng lên: “Tình huống gì!”

Viên cảnh sát vội vã báo cáo: "Tin từ một cảnh sát ở quận Tây là có một ngôi nhà đang cháy. Hai người trong ngôi nhà đã bị chết cháy. Hiện khu vực đó đã được phong tỏa."

“Đưa tôi qua đó!” Hàn Châu vội vàng đi đến bên ngoài văn phòng điều tra tội phạm, vừa tới cửa, đột nhiên quay người lại: “Họ Trương kia, đi theo tôi!”

“Tại sao chứ?” Trương Bá Sinh liếc mắt nhìn. “Tiếp nhận điều tra! Đi thôi!"

Quận Tây thành phố Châu Xuyên là một khu đô thị mới, trong hai năm qua đã nhận được sự hỗ trợ chính thức và phát triển mạnh mẽ nhiều trung tâm mua sắm và khu dân cư lớn, tuy nhiên thời gian phát triển còn ngắn, dân cư thưa thớt hơn nhiều so với khu đô thị cũ.