Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1125: Viên thuốc thần bí




Giờ khắc này, hơi thở trên người Tần Như Phong cũng tăng vọt, ban đầu chỉ là bán bộ Thần Cảnh nhưng lúc này hơi thở trên người lão ta đã như núi lửa phun trào.

Một giây đánh bại tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, có thể hình dung thực lực của Tần Như Phong lúc này đáng sợ cỡ nào.

Tần Đức Chính cầm đầu mấy cao thủ kia cũng đã ngây người khi chứng kiến việc này.

Ông Ngô cũng ngây mặt thốt lên: "Thần Cảnh? Tần Như Phong là cao thủ Thần Cảnh!"

Ông Ngô vừa thốt lên, người nhà họ Tần càng thêm kinh hãi.

Thần Cảnh, đối với bọn họ mà nói chính là cảnh giới võ thuật trong truyền thuyết, ngoại trừ mấy gia tộc lánh đời thần bí, chỉ có bốn Hoàng tộc lớn là có cao thủ Thần Cảnh thuộc về gia tộc mình.

Nhà họ Tần bọn họ lại có một cao thủ Thần Cảnh, tương lai sẽ phát triển đáng sợ cỡ nào?

Vương tộc chó má gì đó, nhà họ Tần sẽ chẳng thèm để mắt tới.

Lúc này, nhà họ Tần có người kích động, có người lo sợ, cũng có người tuyệt vọng.

Đám người Tần Đức Chính là những người cảm thấy thực sự tuyệt vọng.

"Anh cả, xin lỗi anh, em không thể bảo vệ được Đại Dũng rồi!"

Tần Đức Chính đỏ mắt lên, tuyệt vọng nói.

Ông Ngô cũng đã ròng ròng nước mắt, nhưng đôi mắt đục ngầu kia lại lóe lên một sự kiên định lạ thường, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm mươi năm trước tôi đã không thể bảo vệ cậu chủ cho tốt, năm mươi năm sau, tôi vẫn không thể bảo vệ được cậu chủ, nhưng dù phải chết, tôi cũng phải chết trước cậu chủ!"

Lão ta vừa dứt lời liền không hề do dự chắn trước mặt Tần Đại Dũng, chuẩn bị dùng chính thân thể mình chắn mọi chiêu tấn công Tần Đại Dũng.

Mặc dù lão ta cũng biết rõ Tần Đại Dũng trước sau cũng phải chết, nhưng ít ra mình còn có thể làm chút gì đó cho Tần Đại Dũng.

Tần Đại Dũng cũng đã hết sức tuyệt vọng và hối hận, ông ấy đỏ mắt lên, nói: "Thưa các chú bác, cháu đã làm phiền đến các vị rồi!"

Tần Như Phong lúc này đã bừng bừng ý muốn giết người, đôi tròng mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sau đó lao vút đến như một tia chớp.

"Tần Như Phong!"

Thấy lão ta sắp vọt tới trước mặt Dương Thanh rồi, ngay trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người già nua bỗng lao vút về phía Tần Như Phong.

"Ầm!"

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, người kia vung tay đánh một chưởng vào người Tần Như Phong.

"Đáng chết!"

Nhưng một tích tắc tiếp theo là cảnh tượng khiến mọi người càng thêm khϊế͙p͙ hãi, ông cụ tấn công về phía Tần Như Phong không thể cản được lão ta mà chỉ khiến tốc độ tấn công Dương Thanh của lão ta thoáng chậm lại.

Bản thân ông cụ lại bị Tần Như Phong tung một chiêu đánh bay, toàn thân bắn ngược ra sau như con diều đứt dây.

"Vũ Liệt!"

Tần Đức Chính hô to một tiếng, vội vã vươn tay ra đỡ được Vũ Liệt đang bay ngược lại.

Vũ Liệt vốn là cao thủ số một của nhà họ Tần, chỉ đứng dưới Tần Như Phong, thực lực đạt tới Vương Cảnh hậu kì, đã gần bước vào cấp bậc Vương Cảnh đỉnh phong.

Không ai dám nghĩ, dưới tình huống như vậy, Vũ Liệt lại ra tay tấn công Tần Như Phong.

Trước đó Vũ Liệt đã suýt bị Tần Như Phong giết chết, bản thân vốn bị thương nặng, mà nay lại trúng thêm một đòn cực nặng của Tần Như Phong, tình hình của lão ta càng thêm nghiêm trọng.

Sau khi được Tần Đức Chính đỡ, sắc mặt lão ta tái nhợt, miệng hộc máu tươi.

"Vũ Liệt!"

Tần Đức Chính đã run rẩy cả người, ôm lấy Vũ Liệt kêu lên.

Ở nhà họ Tần này, Vũ Liệt và Tần Đức Chính có quan hệ tốt nhất, tình cảm thật sự thân thiết như anh em ruột.

Ông Ngô cũng đỏ bừng đôi mắt nhìn Vũ Liệt hộc máu không ngừng, lão ta quay ngoắt về phía Tần Như Phong, giận dữ hét lên: "Tần Như Phong, Vũ Liệt đã giúp ông làm bao nhiêu việc như thế, tự ông không biết hay sao?"

"Có thể nói, không có ông ấy cũng sẽ không có ông của ngày hôm nay, ấy vậy mà ông lại dám ra tay độc ác với ông ấy như thế, lương tâm ông bị chó tha hết rồi à?"

Tần Như Phong đang muốn giết Dương Thanh, lại bị Vũ Liệt ngăn cản như vậy, đột nhiên không muốn giết đám người này quá nhanh nữa.

Nhìn thấy cảnh Vũ Liệt gần chết, Tần Đức Chính đau khổ tột độ khiến Tần Như Phong cảm thấy vô cùng hả hê.

"Ông ta đã ra tay với cả tôi, chẳng lẽ tôi còn phải giữ ông ta lại?"

Tần Như Phong đứng chắp tay, hững hờ nhìn về phía ông Ngô, nói.

"Ông giết anh trai đoạt vị trí chủ gia tộc, thậm chí cả con ruột của anh trai mình cũng không tha, hôm nay, ngay cả người có công lao lớn với nhà họ Tần mà ông cũng muốn giết, một kẻ như ông có tư cách gì để làm người đứng đầu nhà họ Tần này?"

Ông Ngô giận dữ hét lên.

Tần Như Phong cười lạnh một tiếng, sát khí trong mắt lóe lên: "Ông cho rằng, nhà họ Tần ngày nay, ngoài tôi ra còn ai có tư cách làm chủ gia tộc?"

"Nếu không phải tôi nể tình đều là người cùng tộc thì các ông cho rằng mình còn có thể sống tới hôm nay sao?"

"Nếu hôm nay các ông đã quyết trở mặt với tôi thì tôi cũng không còn lí do nào tha mạng cho các ông nữa".

Vừa dứt lời, Tần Như Phong đã xòe năm ngón tay, ý định giết người như bùng ra từ thân thể lão ta, trong đôi mắt đỏ ngầu như máu hoàn toàn không có một tia tình cảm, thoạt nhìn chẳng khác nào một con quỷ đến từ địa ngục.

Ông Ngô đã đứng lên, chắn trước mặt Tần Đại Dũng, đôi mắt cũng đã tràn ngập ý muốn giết Tần Như Phong, nhưng lão ta cũng biết, mình tuyệt đối không thể giết được Tần Như Phong lúc này.

Bên kia, Vũ Liệt vẫn liên tục hộc máu tươi, hơi thở cũng yếu ớt nhanh chóng, sống chết chỉ còn cách nhau một sợi chỉ mong manh.

Dương Thanh vẫn đứng sau lưng Tần Đại Dũng đột nhiên bước tới bên cạnh Vũ Liệt, lấy ra một bình thuốc bằng sứ trắng, đổ ra một viên tròn màu đen nồng mùi thuốc.

"Nuốt viên thuốc này có thể cứu tính mạng ông".

Dương Thanh nói xong bèn búng tay một cái, viên thuốc màu đen kia rơi ngay vào miệng Vũ Liệt.

Đây là viên thuốc cứu mạng mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho Dương Thanh, cô ta nói khi rơi vào trạng thái trọng thương sắp chết, viên thuốc này có thể giúp anh giữ lại tính mạng.

Hơn nữa, đây là thứ mà thần y Phùng giao cho Phùng Tiểu Uyển trước khi chết, ngay cả Phùng Tiểu Uyển hiện giờ cũng chưa thể điều chế được, hiện cô ta còn đang nghiên cứu cách làm.

Ngay chính bản thân thần y Phùng cũng chỉ có thể điều chế được một viên như thế sau khi đã dốc hết toàn bộ sức lực, có thể tưởng tượng muốn điều chế viên thuốc này cần tiêu hao nhiều tinh lực cỡ nào.

Vậy mà lúc này, Dương Thanh lại đưa nó cho Vũ Liệt.

Vũ Liệt bị Tần Như Phong vỗ một chưởng đánh bay, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã bị tổn thương nặng, lão ta biết rất rõ, tính mạng mình đang từ từ trôi đi.

Ngay khi lão ta đã tới thời khắc hấp hối, một viên thuốc đột nhiên rơi vào miệng.

Vũ Liệt còn chưa phản ứng lại, viên thuốc này đã hóa thành một dòng nước ấm, chảy vào cổ họng lão ta.

Giây lát, một luồng sức sống vô cùng hùng hậu bùng nổ trong cơ thể lão ta.

Vũ Liệt cảm nhận rất rõ, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị tổn thương nặng lúc này lại đang từ từ khôi phục.

Không chỉ có vậy, vào giờ khắc này, lão ta cảm giác tất cả mọi lỗ chân lông trên thân thể đều đang nở ra, hít dưỡng khí vào.

Toàn thân lão ta chợt ấm lên, cảm giác vô cùng thoải mái, đâu còn chút đau đớn tột cùng như vừa rồi bị thương nặng.

"Vũ Liệt!"

Tần Đức Chính cũng chú ý tới những thay đổi trên người Vũ Liệt, lập tức mừng rỡ như điên, kích động nói: "Ông, ông không sao nữa rồi?"

Tuy vẫn nhắm chặt mắt nhưng sắc mặt Vũ Liệt hoàn toàn không còn vẻ đau đớn, Tần Đức Chính có thể cảm nhận rất rõ, sức sống của Vũ Liệt đang từ từ khôi phục.

Tần Như Phong đang muốn ra tay với ông Ngô nhằm khiến cho phe Tần Đức Chính lại tổn thất thêm một vị đại tướng nữa, lão ta lại được xem cảnh đám người này đau khổ giãy giụa, nhưng bỗng nhiên, lão ta chợt cảm nhận được một luồng sức sống mạnh mẽ từ trên người Vũ Liệt.

Không chỉ Tần Như Phong mà cả Dương Thanh cũng ngây người ra, anh chỉ biết viên thuốc này vô cùng quý giá, có thể giữ lại tính mạng Vũ Liệt.

Nhưng anh thực sự không ngờ được, viên thuốc này lại có hiệu quả mãnh liệt như vậy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có thể khiến một người đang đứng sát bờ vực chết chóc có thể khôi phục sức sống dồi dào.