Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1161: Từ bỏ Đế Thôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại nói về đám người Hoàng tộc họ Long, sau khi rời khỏi nhà họ Long, họ đi đã mua một căn biệt thự tư nhân. Điều này càng khiến Long Thiên Vũ tức giận hơn.

Hôm nay bọn họ đến vốn là định ở luôn trong nhà họ Long ở Yến Đô, không hề chuẩn bị chỗ ở từ trước. Nhưng bây giờ lại phải tự mua biệt thự để ở.

“Chết tiệt, tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Long Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, mặt mày dữ tợn.

Long Chiến khẽ thở dài, bỗng lên tiếng: “Điện hạ, Dương Thanh rất không đơn giản. Tốt nhất chúng ta đừng trêu chọc cậu ấy nữa”.

“Một thằng đàn em của cậu ấy đã có sức chiến đấu Thần Cảnh sơ kỳ, nói gì tới cậu ấy?”

“Tôi nghĩ cậu vẫn nên báo chuyện này cho Long Hoàng trước. Nếu có thể hóa thù thành bạn thì không còn gì tốt hơn”.

Đến tận lúc này, Long Chiến vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Vừa rồi ở nhà họ Long, Mã Siêu chỉ mới có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ lại bộc phát được sức chiến đấu Thần Cảnh sơ kỳ khiến lão ta khϊế͙p͙ sợ.

Quan trọng nhất là lão ta đã đoán được thân phận của Dương Thanh. Một trong chín vị Vương của biên giới phía Bắc đã mạnh như vậy, Tướng quân vốn đã bước vào Thần Cảnh còn mạnh tới mức nào?

Long Chiến cũng nghe tới không ít truyền thuyết về Tướng quân của biên giới phía Bắc. Có thể nói, nếu Dương Thanh vẫn còn giữ chức vị này thì địa vị sẽ ngang bằng với người đứng đầu Hoàng tộc.

Sao Long Thiên Vũ có thể sánh được với người như thế này?

Nhưng lão ta không thể nói vậy trước mặt Long Thiên Vũ.

Long Thiên Vũ vốn vô cùng kiêu ngạo, vì đánh bại Mã Siêu không tiếc cưỡng ép đột phá Thần Cảnh, đã vậy còn uống thuốc để bộc phát sức chiến đấu mạnh hơn.

“Ông câm miệng cho tôi!”

Chỉ là, Long Chiến vừa dứt lời, Long Thiên Vũ đã tức giận hét lớn: “Đừng tưởng ông nội tôi ban cho ông họ Long là ông có tư cách dạy tôi làm việc”.

“Nếu không vì nể mặt ông nội, chỉ với lời ông vừa nói đã đủ để tôi lấy mạng ông rồi”.

Dù Long Chiến có rộng lượng đến đâu thì lúc này cũng phải tức giận.

“Điện hạ đã nghĩ tôi lắm miệng, vậy sau này tôi sẽ không nói gì nữa”.

Long Chiến trầm mặt nói: “Hiện tại tôi đã bị phế bỏ tu vi. Cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức từ giã Long Hoàng, chờ Long Hoàng phái cao thủ mạnh hơn đến Yến Đô, tôi sẽ rời đi”.

“Hừ! Coi như ông còn tự biết thân biết phận!”

Long Thiên Vũ lạnh giọng nói: “Cũng không cần đợi đến khi có cao thủ mạnh hơn của Hoàng tộc họ Long tới đâu. Bây giờ ông là kẻ phế vật, có ở lại cũng không còn tác dụng gì. Ông cút được rồi đấy!”

Long Thiên Vũ không hề nể mặt Long Chiến. Bên cạnh hắn ta còn mấy cao thủ bán bộ Thần Cảnh đều đang lạnh lùng nhìn về phía Long Chiến.

Long Chiến chỉ cảm thấy bi thương, không ngờ lão ta hết mình vì Hoàng tộc họ Long, thậm chí bị phế bỏ tu vi cũng là vì cứu Long Thiên Vũ.

Để ngăn cản Mã Siêu đánh Long Thiên Vũ, lão ta còn cố ý dụ Dương Thanh tới giết mình. Khi đó, lão ta chỉ mong Dương Thanh tha cho Long Thiên Vũ, tình nguyện hi sinh chính mình.

Kết quả người được lão ta bảo vệ bằng cả tính mạng cũng không thèm biết ơn, còn đối xử với lão ta như vậy.

“Vậy thì tôi xin chào tạm biệt điện hạ!”

Long Chiến tập tễnh rời đi, mỗi bước đều cực kỳ gian nan.

Một chưởng của Dương Thanh gần như sắp lấy mạng lão ta, dù sau đó anh đã cho lão ta uống thuốc ổn định vết thương, nhưng dù sao lão ta vẫn bị thương rất nặng.

Nếu Hoàng tộc họ Long vẫn đồng ý chào đón kẻ phế vật như lão ta, chỉ cần Long Hoàng muốn vẫn có thể bỏ công sức trị khỏi cho lão ta.

Dù lão ta không thể khôi phục thực lực Thần Cảnh nhưng ít nhất vẫn giữ được bán bộ Thần Cảnh.

Sau khi ra khỏi biệt thự, Long Chiến bỗng không biết mình có thể đi đâu, lại nhìn về biệt thự cười châm chọc, lắc đầu lẩm bẩm: “Có lẽ đến lúc phải rời khỏi Hoàng tộc họ Long rồi”.

Lão ta gọi điện thoại cho Long Hoàng.

“Long Hoàng, tôi muốn chào tạm biệt ông!”

Long Chiến nói.

Long Hoàng ở Hoàng tộc họ Long xa xôi kinh ngạc hỏi: “Sao ông lại muốn rời khỏi Hoàng tộc họ Long? Có phải thằng nhóc Thiên Vũ chọc giận ông không?”

Long Hoàng biết rõ tính cách của Long Thiên Vũ.

Long Chiến phủ nhận: “Không liên quan tới điện hạ, tại tu vi của tôi đã bị phế bỏ, hiện tại chỉ là một kẻ vô dụng, nếu còn ở lại Hoàng tộc họ Long sẽ trở thành gánh nặng”.

Long Hoàng khϊế͙p͙ sợ hỏ: “Ông nói gì? Tu vi bị phế bỏ?”

Mặc dù Long Chiến là người yếu nhất trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nhưng cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.

Cả Chiêu Châu này có mấy ai, có thể phế bỏ tu vi của lão ta?

Huống hồ là một Yến Đô nhỏ nhoi?

“Tốt nhất Hoàng tộc họ Long đừng trêu chọc Dương Thanh. Thực lực của cậu ấy rất mạnh, đến cả tôi cũng không nhìn thấu. Không chỉ vậy, bên cạnh cậu ta còn một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ có sức chiến đấu ngang bằng Thần Cảnh sơ kỳ”.

Long Chiến trầm giọng nói: “Tôi không biết Dương Thanh mạnh đến đâu, nhưng có thể chắc chắn tôi không đỡ nổi một đòn của cậu ấy”.

Long Chiến đang chân thành khuyên nhỏ Long Hoàng, Long Hoàng có chịu nghe hay không lão ta cũng không thể quyết định.

Long Hoàng im lặng một lúc mới hỏi: “Ý ông là, Dương Thanh dùng một đòn phế bỏ tu vi của ông sao?”

“Phải!”

Long Chiến cũng không giấu diếm, nói tiếp: “Sáu năm trước, Dương Thanh tới chiến trường ở biên giới phía Bắc, năm ngoái mới trở về”.

Có một số việc, không thể nói quá rõ ràng, giống như thân phận của Dương Thanh không thể tùy ý để lộ ra ngoài.

Nhưng Long Chiến đã gợi ý quá rõ, tin chắc Long Hoàng sẽ hiểu được.

Quả nhiên, Long Hoàng lại im lặng. Chừng hai phút sau, Long Hoàng mới trầm giọng nói: “Tôi biết rồi!”

Rõ ràng, lão ta đã đoán ra được thân phận của Dương Thanh.

Long Hoàng vốn chưa từng coi Dương Thanh ra gì. Hoàng tộc họ Long chậm chạp không vào Yến Đô chỉ vì chờ đợi thời cơ thích hợp.

Đêm qua, nhà họ Long ở Yến Đô bị một thế lực thần bí tấn công chính là cơ hội tốt. Vậy nên Long Hoàng lập tức phái Long Thiên Vũ dẫn cao thủ của gia tộc tới Yến Đô.

Còn Dương Thanh chỉ là một con kiến hôi trong mắt lão ta.

Đến tận ngàyChiến Thần Ở Rể - Chương 1161: Từ bỏ Đế Thôn