Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1197: Tôi thành công rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe xong lời của Satan, Mã Siêu và Lôi Âm đều nhận ra sự tầm thường của bọn họ. Dù có muốn giúp Dương Thanh cũng uổng công vì thế hai người dứt khoát đi về phía trước.

Gặp phải kẻ địch kiểu Black Doctor này bọn họ hoàn toàn không có cách đối phó, trái lại còn liên lụy đến Dương Thanh.

Vì vậy bây giờ bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân coi như đã giúp đỡ được Dương Thanh rồi.

Cùng lúc đó tại tổng bộ Hồng Trần.

Dương Thanh đã hoàn toàn điên cuồng, khí tức võ thuật trên người anh vô cùng kinh người, vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong.

Tám cao thủ bên cạnh Black Doctor đã bị Dương Thanh giết một người, bây giờ chỉ còn lại bảy người nhưng ai cũng bị thương nặng.

"Black Doctor, thí nghiệm đã thất bại rồi!"

Một cao thủ bỗng thốt lên.

Bác sĩ Black Doctor lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: "Chưa đâu! Cậu ta chưa mất lý trí hoàn toàn, vẫn có thể duy trì tia lý trí cuối cùng. Nếu cậu ta thực sự mất kiểm soát hoàn toàn, các người cho rằng mình vẫn có thể sống đến bây giờ sao?"

Nghe xong lời của Black Doctor, lúc này bảy cao thủ mới nhận ra Dương Thanh không giết bọn họ là vì anh đang cực lực kiểm soát sát khí của mình.

Vừa rồi khi Dương Trần ra tay, anh đã giết ngay một cao thủ ngang hàng với bọn họ.

Lúc này Dương Thanh còn kinh khủng hơn trước đó, vậy tại sao lâu như vậy mà anh vẫn chưa giết bọn họ?

"Dương Thanh, cậu đúng là một kẻ yếu đuối, ngay cả thực lực của bản thân cũng không dám bộc phát ra hết sao?"

"Tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định phải thành công, một khi thất bại cậu sẽ mất lý trí, đến lúc đó thử nghiệm thất bại cậu chỉ có nước chết".

"Cậu hãy nghĩ tới vợ con của cậu, bạn bè người thân của cậu, nhất là vợ con của cậu. Nếu cậu chết cậu có xứng đáng với bọn họ không?"

"Cậu đã biến mất trong cuộc sống bọn họ năm năm rồi. Trong năm năm này, cậu đã hủy hoại thời thanh xuân đẹp nhất của vợ cậu, hủy hoại tuổi thơ vui vẻ nhất của con gái cậu".

"Cậu không phải người chồng, người bố đạt tiêu chuẩn".

"Giết đi! Cứ thả sức giết đi! Chỉ khi nào giết hết kẻ địch trước mặt, cậu mới hồi phục hoàn toàn, nếu không cậu sẽ mất mạng!"

Bác sĩ Black Doctor nói to, ông ta rất biết cách đánh vào tâm lý của Dương Thanh.

Quả nhiên sau khi nghe xong lời của Black Doctor, tâm trạng của Dương Thanh dao động kịch liệt, nhưng anh vẫn giữ lại tia lý trí cuối cùng, cắn răng nói: "Ông, câm miệng!"

"Giết cho tôi!"

Black Doctor ra lệnh.

Bảy cao thủ kia lại điên cuồng lao vào Dương Thanh lần nữa.

"Cút!"

Dương Thanh nổi giận gầm lên, một đòn đánh bị thương một người.

"Bốp!"

Giây tiếp theo Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Black Doctor, giơ tay chụp cổ ông ta.

"Black Doctor!"

Thấy thế, bảy tên cao thủ đều sợ hãi, muốn xông tới.

Nhưng Black Doctor lại lắc đầu với bọn họ, hai mắt ngập tràn điên cuồng: "Giết tôi đi!"

"Chỉ cần cậu giết tôi, cậu sẽ có thể thoát khỏi mọi thứ bây giờ!"

Bởi vì bị Dương Thanh bóp cổ nên ông ta nói chuyện bị đứt quãng.

Bảy tên cao thủ ngạc nhiên tột độ bởi vì Black Doctor lại bảo Dương Thanh giết ông ta.

Bọn họ cảm thấy Black Doctor thật sự muốn Dương Thanh giết ông ta, chứ không phải đang nói khích Dương Thanh.

"Gừ!"

Dương Thanh tức giận gào lên.

Tuy đang bóp cổ Black Doctor nhưng Dương Thanh vẫn giữ được tia lý trí cuối cùng, không hề ra tay.

Không phải anh không dám giết Black Doctor, nhưng anh biết rất rõ bây giờ ý định giết người của anh quá nặng, một khi giết Black Doctor, anh có thể hoàn toàn mất trí và trở thành một con quỷ giết người.

Cuối cùng có lẽ anh cũng giống thủ lĩnh của Hồng Trần, nổ banh xác.

Khi giết chết gã cao thủ đầu tiên, anh đã nhận ra điều này. Lúc này, anh gần như sắp mất lý trí hoàn toàn.

"Cút!"

Dương Thanh vung tay lên, Black Doctor bị quật bay.

"Gừ!"

Sau đó Dương Thanh nổi giận gầm lên, xoay người chạy đi, chớp mắt bóng dáng anh đã biến mất ở tổng bộ Hồng Trần.

"Black Doctor!"

Bảy gã cao thủ nhanh chóng chạy tới bên cạnh Black Doctor kiểm tra thương thế của ông ta.

"Đừng lo cho tôi, mau đuổi theo Dương Thanh!"

Black Doctor giống như không có việc gì, đứng lên nói.

Bảy gã cao thủ vội vàng tuân lệnh chạy nhanh đuổi theo Dương Thanh.

"Dương Thanh, tôi nhất định sẽ chế tạo cậu thành một tồn tại vượt qua Thần Cảnh hoàn mỹ!"

Trong đôi mắt đen kịt của Black Doctor ngập tràn kích động.

Chỉ cần Dương Thanh vẫn duy trì được lý trí chứng tỏ thí nghiệm không thất bại.

Thí nghiệm này của ông ta rất điên cuồng, liều thuốc hoàn mỹ mà Dương Thanh đã uống vốn dĩ là loại thuốc rất điên cuồng, một khi cao thủ dưới cấp bậc Thần Cảnh đỉnh phong uống vào sẽ nổ tung trong nháy mắt.

Mà Thần Cảnh đỉnh phong dù mạnh như thủ lĩnh Hồng Trần, cũng tránh không khỏi số mạng nổ banh xác.

Chỉ có Dương Thanh kiên trì lâu như vậy vẫn duy trì được lý trí. Điều này khiến Black Doctor thấy được hy vọng rất lớn.

Chuyện ông ta cần làm rất đơn giản, đó là ép buộc Dương Thanh, để lúc anh điên cuồng lao vào giết chóc mà vẫn giữ tỉnh táo.

Không ai biết lúc này Dương Thanh phải chịu đựng đau đớn cỡ nào. Nhưng anh vẫn phải cố chịu đứng hết thảy, đã vậy còn nghĩ mọi cách khiến bản thân giữ vững tỉnh táo.

"Cút! Cút cho tôi! Cút đi!"

Không biết Dương Thanh đã chạy bao lâu, khi đi ngang một chiến trường lập tức gào lên.

"Đồ khốn kiếp, mày muốn chết!"

Mấy tên cao thủ nước ngoài súng ống đầy đủ, nhấc súng lên bắn vào Dương Thanh.

"Pằng pằng pằng!"

Tiếng súng vang lên rền rĩ.

Nhưng khi bọn họ nổ súng lại phát hiện ra Dương Thanh đã biến mất tại chỗ.

"Người đâu?"

Đám cao thủ kia lập tức ngây ra như phỗng.

"Bụp!"

Dương Thanh xuất hiện chụp cổ một tên cao thủ, vẻ mặt vặn vẹo: "Tại sao không nghe lời tôi?"

Mấy tên cao thủ đều kinh ngạc tột độ, Dương Thanh vốn đang điên cuồng, bây giờ cả người lại toát ra sát khí, lúc này anh chẳng khác nào con thú dữ.

Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm gã cao thủ nước ngoài kia, gã ta không ngừng run rẩy, bị Dương Thanh bóp cổ gã ta thấy mình sắp tắt thở rồi.

"Gừ!"

Dương Thanh bỗng gầm lên, xách cổ tên cao thủ kia lên tiện tay ném gã đi, cơ thể của cao thủ kia lập tức bảy ra xa mười mấy mét.

"Cút! Cút hết cho tôi!"

Dương Thanh giận dữ gào lên, cơ thể lóe lên biến mất tại chỗ.

Những cao thủ biên giới kia đều trợn mắt há mồm: "Cái quỷ gì thế này?" Chiến Thần Ở Rể - Chương 1197: Tôi thành công rồi