Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1352: 1352: Ba Tiếng Đồng Hồ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Biểu hiện bá đạo vừa rồi của Dương Thanh khiến những người trong phòng họp sợ chết khiếp, không còn ai dám chống đối.Nhất là bọn giám đốc điều hành đang quỳ dưới đất xin tha, đều đồng loạt tỏ thái độ sẽ hoàn thành việc chuyển giao công việc của mình cho người khác.

Những người một mực kiên trì đi theo Lạc Bân đều mừng thầm, biết cơ hội thăng chức sắp đến rồi.

Sau khi đuổi các tay giám đốc đi theo Hoàng Lỗi ra ngoài, Dương Thanh nhìn lướt qua xung quanh, nói với những người còn lại: "Tiếp theo, lượng công việc của mỗi người sẽ tăng lên gấp đôi, đồng thời tiền lương cũng vậy".

Dứt lời, anh ra chỉ thị cho Lạc Bân: "Ông đi thu xếp cho mấy tên giám đốc bị sa thải kia giao công việc lại cho các giám đốc ở đây".

"Rõ, thưa chủ tịch!"  
Lạc Bân kính cẩn đáp lời, lòng vô cùng kích động.

Tuy lần này tập đoàn Nhạn Thanh gặp phải rắc rối không nhỏ, nhưng trong cái rủi có cái may, ít nhất cũng đã sa thải được những kẻ hai lòng với tập đoàn.

Mãi đến khi Dương Thanh đi, mọi người mới dám thở hắt ra.

Ai nấy đều vui mừng quá đỗi.

Sau chuyện hôm nay, ngoại trừ lượng công việc tăng thì tiền lương của họ cũng sẽ tăng gấp bội, thậm chí còn có cơ hội thăng chức nữa.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu họp!", Lạc Bân chính thức đi vào cuộc họp.

Tại một trang viên ở Yến Đô.

"Thưa chủ gia tộc, tôi nhận được một tin xấu.

Đã tìm thấy tung tích của Dương Thanh rồi ạ, cậu ta đang ở Ninh Châu".

Trong chòi nghỉ mát, một người trung niên hớt hải chạy tới, nghiêm túc nói.


Ông lão tóc bạc đang ngồi trong chòi nghe ông ta nói vậy thì sắc mặt thay đổi: "Ông nói sao? Dương Thanh còn sống? Đang ở Ninh Châu à?"  
Người trung niên này là thám tử của nhà họ Tưởng, vừa đi thám thính chuyện của Dương Thanh về.

Ông ta gật đầu: "Nghe nói mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp phái đi toàn bộ đều chết ở Ninh Châu.

Hai Hoàng tộc đó đều đang hỗn loạn, sợ Dương Thanh sẽ đến Hoàng thành của mình để trả thù".

Mặt mũi chủ gia tộc họ Tưởng tái mét.

Sở dĩ lão ta dám cử cao thủ trong gia tộc đến Yến Đô là vì muốn được chia một chén canh, biết tin Dương Thanh có khả năng đã chết liền tính kế lên tập đoàn Nhạn Thanh.

Nào ngờ, tập đoàn Nhạn Thanh còn chưa vào tay mà tin tức Dương Thanh còn sống đã đến.

Điều làm lão ta sợ hãi hơn là, ngay cả mười hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cũng bị giết sạch.

"Thông báo cho tất cả mọi người, lập tức rời khỏi Yến Đô, trở về Hoàng thành Long!"  
Chủ gia tộc họ Tưởng không do dự nữa, lập tức ra lệnh.

"Rõ!"  
Người trung niên vội vàng đi.

"Tưởng An Quân mình cả đời đều sáng suốt, thế mà một lần hồ đồ lại khiến cho nhà họ Tưởng gặp phải nguy cơ trí mạng".

Tưởng An Quân nặng nề nói.

Lão ta hiểu rằng, một khi Dương Thanh trở lại Yến Đô, người của nhà họ Tưởng sẽ không thể quay lại được nữa.

"Rầm!"  
Ngay lúc này, một tiếng động thật lớn vang lên.

Người trung niên Tưởng An Quân vừa phái đi đột nhiên bay về phía chòi nghỉ mát của lão ta.

Người trung niên ngã xuống đất, tắt thở.

"Ai đấy?"  
Nét mặt của Tưởng An Quân thay đổi, cực kỳ phẫn nộ.

Lão ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người trẻ tuổi với gương mặt quen thuộc đang lại gần mình.

"Dương...!Dương Thanh!"  
Toàn thân Tưởng An Quân run lên bần bật.

Vừa lo lắng Dương Thanh sẽ trở lại Yến Đô thì anh xuất hiện, còn tới tận nhà mình.

Mấy chục cao thủ nhà họ Tưởng bao vây Dương Thanh trong thấp thỏm, lo sợ.

Anh nhìn Tưởng An Quân, vẻ mặt không thay đổi, hỏi: "Ông chính là kẻ muốn dùng một tỷ để mua lại tập đoàn Nhạn Thanh có giá trị lên đến hàng trăm tỷ của tôi?"  
"Phịch!"  

Hai chân Tưởng An Quân mềm nhũn, quỳ xuống đất.

"Cậu Thanh, đây là hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm!"  
Lão ta run rẩy biện hộ: "Sao tôi dám mơ tưởng tập đoàn Nhạn Thanh của cậu được?"  
"Thế à?"  
Ánh mắt Dương Thanh ngập tràn sát khí.

Lão già này dám trợn mắt nói dối, tưởng mình ngu sao?  
"Không cần biết có phải thật hay không, nhà họ Tưởng không cần phải tồn tại nữa".

Dương Thanh lạnh lùng nói.

Dứt lời, anh búng tay một cái.

"Phụt!"  
Trong ánh nhìn bàng hoàng của mọi người, nơi ấn đường Tưởng An Quân xuất hiện một lỗ máu, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ầm!  
Ai nấy đều sững sờ.

Tại Hoàng thành Long, nhà họ Tưởng là gia tộc mạnh nhất chỉ dưới Hoàng tộc họ Long, chủ gia tộc họ Tưởng là Tưởng An Quân cũng có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ.

Một người có tu vi cao đến vậy mà lại bị Dương Thanh giết chỉ trong tích tắc.

Thậm chí, bọn họ còn không biết Dương Thanh đã giết Tưởng An Quân bằng cách nào, chỉ thấy anh búng tay một cái rồi ấn đường Tưởng An Quân xuất hiện một lỗ máu.

Có thể giết cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ một cách chóng vánh như thế, trên đời này thật sự tồn tại một người mạnh đến cấp bậc này ư?  
"Giết!"  
Tia sát khí ẩn hiện trong mắt, Dương Thanh ra lệnh.

Đột nhiên, một trăm người đàn ông cao to mặc cùng một kiểu trang phục xuất hiện, tàn sát người của nhà họ Tưởng.

Ảnh Vệ!  
Từ khi sáng lập ra Ảnh Vệ, Dương Thanh luôn giao cho Mã Siêu phụ trách.


Hiện giờ anh ta vắng mặt nên do Tiền Bưu tiếp quản thay.

Trong một trăm cao thủ hùng mạnh của Ảnh Vệ này có cả các cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong do Liên minh Vương tộc phái đi, nhưng bị Dương Thanh dùng mưu kế giữ lại.

Tuy là gia tộc mạnh nhất Hoàng thành Long chỉ dưới Hoàng tộc họ Long, nhưng người mạnh nhất lại chỉ có chủ gia tộc họ Tưởng, Tưởng An Quân, đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ.

Ngoài lão ta, trong nhà họ Tưởng không còn một cao thủ Thần Cảnh nào khác.

Bị các Ảnh Vệ tàn sát, chỉ trong vòng năm phút, toàn bộ nhà họ Tưởng đã ngã trong vũng máu.

"Cậu Thanh!"  
Tiền Bưu đi tới trước mặt Dương Thanh, hơi khom người, nét mặt kính cẩn.

Anh gật đầu, nhìn lướt qua một trăm người sau lưng ông ta, trong mắt mang theo sự hài lòng.

Còn nhớ khi Ảnh Vệ mới được thành lập, ngoài Mã Siêu và Tiền Bưu có thể tiên phong ra thì thực lực của những người khác đều yếu.

Mới một năm ngắn ngủi mà Ảnh Vệ đã phát triển thật nhanh, những thế lực dưới Hoàng tộc không ai có thể chống lại họ!  
"Cậu Thanh có gì muốn dặn dò sao?"  
Tiền Bưu hỏi.

Sâu trong mắt Dương Thanh hiện lên tia sắc bén, híp mắt nói: "Đã đến lúc đuổi những thế lực ngoại lai đang trú ở Yến Đô ra ngoài rồi!"  
Con ngươi của Tiền Bưu co rút: "Thưa cậu, bốn Hoàng tộc lớn đã đưa người của mình vào Yến Đô, trong đó còn có cao thủ Thần Cảnh, e là rất khó để đuổi toàn bộ ra ngoài".

"Tôi yêu cầu cút ra khỏi Yến Đô, họ dám không cút?"  
Dương Thanh ngạo
.