Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3217




Chương 3217

Ba vị trưởng lão khác đều kinh ngạc, hình như không ngờ thái độ của Trần Dục lại kiên quyết đến thế.

Trần Dục vẫn chưa nói xong, ông ta nói tiếp: “Mặt khác, tôi đề nghị chọn lại vị trí minh chủ!”

“Trần Dục!”

Ninh Thiên Hòa lập tức nổi giận: “Rốt cuộc ông định làm gì?”

Trần Dục trầm giọng nói: “Mọi người đều biết Dương Chấn đã bị thương nặng, chỉ sống sót thôi đã là kỳ tích, không thể hoàn toàn khôi phục cảnh giới ban đầu!”

“Tôi không phủ nhận Dương Chấn đã trả giá rất nhiều, cũng đã lập công rất lớn vì cao thủ Chiêu Châu, nhưng dù sao Võ Minh cũng là tổ chức kết nối cao thủ thế tục đầu tiên và lớn nhất Chiêu Châu, không thể để một kẻ tàn phế đảm nhiệm chức minh chủ chứ?”

“Thế nên tôi đề nghị, hủy chức minh chủ của Dương Chấn!”

Ninh Thiên Hòa thực sự tức giận, khí thế Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ tràn ra từ người ông ta, ông ta căm tức nhìn Trần Dục, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Dục ơi Trần Dục, tôi đã xem thường ông, ông luôn bất mãn với sự sắp xếp của phó hội trưởng Đỗ, bây giờ phó hội trưởng Đỗ không ở Võ Minh nên ông định mượn cơ hội này để bãi bỏ minh chủ chứ gì”.

“Nếu tôi không đoán sai, chẳng những ông muốn bãi bỏ minh chủ mà còn định bãi bỏ nốt phó hội trưởng Đỗ đúng không?”

Trần Dục hơi biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta đã bình thường lại, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Hòa, lạnh lùng nói: “Ninh Thiên Hòa, ông đừng suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ nghĩ Dương Chấn đã trở thành kẻ tàn phế, không có tư cách làm minh chủ tiếp thôi”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía một trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ: “Trưởng lão Vạn, tôi nghĩ ông mới là người có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh nhất đấy”.

“Chắc ông cách Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ không xa nữa đúng không?”

Trưởng lão Vạn mỉm cười, không đáp lời Trần Dục mà nhìn về phía Ninh Thiên Hòa, nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nghĩ trưởng lão Trần nói cũng có lý, Dương Chấn đã lập công lớn với Võ Minh, nhưng trận chiến lần này cũng khiến cậu ta bị thương rất nặng, cho dù chữa khỏi, cảnh giới cũng sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cậu ta sẽ trở thành kẻ tàn phế”.

“Nếu để một kẻ tàn phế chỉ đạo Võ Minh, có lẽ Võ Minh sẽ trở thành trò cười của cả Chiêu Châu, thậm chí bị các thế lực nước ngoài chế giễu”.

Ninh Thiên Hòa chỉ thấy lưng lạnh toát, ông ta không ngờ Võ Minh vừa được thành lập chưa lâu mà đã có nhiều mâu thuẫn nội bộ thế này.

Đến giờ ông ta mới nhận ra, Trần Dục chỉ là quân cờ, trưởng lão Vạn mới là kẻ che giấu kỹ nhất.

Trong Võ Minh, người có cảnh giới cao nhất là Dương Chấn, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Tiếp đến là Đỗ Trọng với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.

Sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, một người là Ninh Thiên Hòa, người kia chính là trưởng lão Vạn.

Ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ còn lại đều là trưởng lão của Võ Minh.

Ninh Thiên Hòa luôn cảm thấy trưởng lão Vạn che giấu rất kỹ, trưởng lão Vạn cũng chưa bao giờ để lộ thực lực thật sự của mình, nhưng sau khi nghe Trần Dục nói xong, Ninh Thiên Hòa có cảm giác thực lực của trưởng lão Vạn còn ở trên ông ta, không chừng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rồi.

Bằng không, sao trưởng lão Vạn dám nhảy ra vào lúc này chứ?

Hai trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác cũng kinh hãi như Ninh Thiên Hòa.

Ninh Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào trưởng lão Vạn với vẻ nghiêm nghị: “Cho dù muốn chọn lại minh chủ thì cũng nên chờ phó hội trưởng Đỗ về rồi tính tiếp”.