Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3286




Chương 3286

Vào giây phút ông ta hành động, Dương Chấn cũng di chuyển, xông tới chỗ Đỗ Minh Viễn.

Huyết Chủy trong tay anh đen nhánh, hơi thở nguy hiểm bùng nổ từ Huyết Chủy, ập đến chỗ Đỗ Minh Viễn.

Đỗ Minh Viễn vừa tung chưởng thì đã thấy Huyết Chủy trong tay Dương Chấn chém về phía mình, ông ta biến sắc, bỗng giậm mạnh chân, lùi ra sau.

Ông ta không chần chừ chút nào, đúng lúc ông ta lùi lại, Huyết Chủy cũng gần như lướt qua ngực ông ta, vừa hay rạch rách áo ông ta.

May mà Huyết Chủy vẫn chưa tổn thương cơ thể ông ta.

Các ông lớn của Võ Tông không khỏi hít hà.

Đỗ Bá cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thở phào xong, lão ta lại thấy Dương Chấn cầm Huyết Chủy, chủ động lao tới chỗ Đỗ Minh Viễn.

Tuy Đỗ Minh Viễn rất mạnh, nhưng trước đòn tấn công từ Huyết Chủy trong tay Dương Chấn, ông ta không thể chống trả nổi, liên tục lùi bước.

Điều này khiến ông ta ngày càng khiếp sợ, tuy ông ta đã né được mọi đòn tấn công của Dương Chấn, nhưng Dương Chấn có thể dồn ông ta đến bước này bằng cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Các ông lớn của Võ Tông cũng có vẻ căng thẳng, sợ Huyết Chủy trong tay Dương Chấn sẽ tổn thương Đỗ Minh Viễn.

Dương Chấn không hề nương tay, điên cuồng vung Huyết Chủy, Đỗ Minh Viễn không dám đến gần, chỉ có thể liên tục né tránh.

“Tông chủ, rốt cuộc thanh niên này có lai lịch thế nào? Sao cậu ta có thể nắm giữ linh khí với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ chứ?”

“Chẳng phải ông nên chú ý đến việc cậu ta còn trẻ như thế mà đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nắm giữ được linh khí, còn ép cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lùi bước ư?”

“Tông chủ, mau ngừng trận so tài này lại thôi, cậu ta rất mạnh, còn có linh khí, nguy hiểm lắm!”

Cả đám ông lớn của Võ Tông đều thuyết phục Đỗ Bá.

Đỗ Bá như không nghe thấy gì, vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đang chiến đấu.

Từng giây từng phút trôi đi, trận chiến giữa Dương Chấn và Đỗ Minh Viễn vẫn tiếp diễn, Đỗ Minh Viễn không còn coi thường Dương Chấn nữa, mà xem Dương Chấn như cao thủ cùng thế hệ.

Càng đánh, Đỗ Minh Viễn càng khiếp sợ, ông ta biết, cho dù Dương Chấn không sử dụng linh khí, sức chiến đấu cao nhất của anh cũng đã ngang ngửa cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi.

Cho dù là ở gia tộc Cổ Võ, có lẽ cũng không ai có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới khi ở Siêu Phàm Cửu Cảnh như thế, ít nhất ông ta chưa từng nghe nói đến.

Đỗ Minh Viễn vừa mất tập trung, một luồng sáng màu máu lập tức lao về phía ông ta, ông ta hoàn hồn, hơi nhích chân, định lùi lại.

Cao thủ so tài, biết thắng bại trong chớp mắt, nói gì đến việc ông ta đang đánh với Dương Chấn cầm linh khí trong tay.

Đến khi Đỗ Minh Viễn phản ứng lại thì đã muộn, Huyết Chủy trong tay Dương Chấn đang đâm về phía ngực ông ta, một khi đâm trúng, vết thương không thể mau chóng lành sẽ bắt đầu mưng mủ trên người ông ta, khi đó ông ta khó mà sống sót.

“Ngừng tay!”

Đỗ Bá lập tức biến sắc, quát lớn.