Chàng Rể Chiến Thần

Chương 400




CHƯƠNG 400: CƯỜNG GIẢ THẬT SỰ

Dương Chấn cũng không ngờ, sau khi bạn gái Vương Dũng không đồng ý đưa vé vào cho mình, anh ta lại móc tiền túi ra đưa cho Dương Chấn đi mua vé.

Dương Chấn cũng không ngờ, bạn gái lại không biết giữ mặt mũi cho mình như vậy, nói những lời này trước mặt mọi người, đây không phải là đang nói với người khác Vương Dũng đang bám váy sao?

“La Viên Viên, em nói gì cơ?”

Vương Dũng tức đỏ mặt, cả người gần như sắp bùng nổ.

“Sao nào? Tôi nói anh bám váy, chẳng lẽ nói sia rồi sao?”

“Bao nhiêu năm qua, nếu không phải nhà tôi cho anh một miếng cơm, anh có được ngày hôm nay sao?”

“Trước kia anh ăn chơi trác táng, tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt, dù sao cũng là vì công việc, vì tiếp cơm khách, nhưng hôm nay, anh lại dám lấy tiền của tôi, đưa cho một tên thấp kém, ngay trước mặt tôi, anh xem như tôi không tồn tại sao?”

La Viên Viên vô cùng tức giận, không chút sợ hãi Vương Dũng, tâm trạng cũng vô cùng kích động, còn đẩy Vương Dũng một cái.

“Vương Dũng, anh có thể tìm được một người bạn gái như Viên Viên đã là phúc phận mà tổ tiên anh tu được trong mấy đời rồi, anh không trân trọng cũng thôi đi, lại còn dám ngang nhiên ức hiếp Viên Viên như vậy, anh xứng với cô ấy sao?”

Người phụ nữ trang điểm dày cộm bên cạnh La Viên Viên cũng chế giễu nói.

Vương Dũng vốn đang nắm chặt hai ban tay, lại dần thả lỏng ra, cúi đầu không nói lời nào.

“Người anh em, xin lỗi, tôi…”

Một lúc sau, Vương Dũng mới ngẩng đầu lên, hối lỗi nhìn Dương Chấn.

Anh ta còn chưa nói xong, Dương Chấn đã mỉm cười lắc đầu: “Cậu cũng đâu nợ tôi thứ gì, nói xin lỗi gì chứ?”

“Cậu yên tâm đi, tôi thật sự có thể vào hội võ, chắc chắn sẽ không ngốc đến mức lén lút vào đó đâu.”

“Cậu vào cùng bạn gái trước đi! Lát nữa tôi vào đó tìm cậu.”

Dương Chấn cười nói, thái độ vô cùng thành khẩn.

La Viên Viên “hừ” một tiếng, chế giễu nói: “Thật sự tưởng rằng hội võ hôm nay dễ vào lắm à?”

“Đúng vậy! Một số người nào đó tốt nhất là nên tự biết rõ thân phận đi, hội võ hôm nay là hội võ do hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương cùng tổ chức đó.”

“Nghe nói người cầm đầu còn là Hiệp hội Võ đạo, một thế lực lớn mạnh ở trên đỉnh cao thật sự.”

“Nếu như anh có thể vào đó, tôi sẽ ăn tấm vé này cho anh xem.”

Người phụ nữ trang điểm đậm, từng lời nói ra đều vô cùng khinh thường Dương Chấn.

Nói xong, cô ta còn cố tình giơ tấm vé vào cửa trên tay, sắc mặt đắc ý nói: “Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là vé vào cửa, tuy chỉ là vị trí chính giữa, nhưng chợ đen đã bán với giá chín trăm triệu rồi đó.”

“Một tấm vé thôi đã chín trăm triệu, đủ cho tên thấp kém anh chi tiêu cả đời rồi đấy nhỉ?”

Người phụ nữ trang điểm đậm không chút che giấu sự châm biếm của mình, vô cùng đắc ý nói.

“Từ Lệ, đủ rồi đó!”

Vương Dũng không nghe nổi nữa, giận dữ trách mắng.

Từ Lệ cười khẩy: “Sao nào? Anh còn muốn ra mặt cho tên vô dụng này nữa à?”

“Im miệng!”

Vương Dũng tức giận nói: “Nếu cô còn dám sỉ nhục anh em tôi một câu nữa, đừng trách tôi không khách khí với cô!”

“Viên Viên, cậu xem, Vương Dũng uy hiếp tớ!”

Từ Lệ ra vẻ đáng thương nhìn La Viên Viên nói.

La Viên Viên “hừ” lạnh một tiếng: “Anh ta dám!”

Hiển nhiên cô ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, dắt tay Từ Lệ nói: “Lệ Lệ, chúng ta vào trong đi!”

Đợi hai người La Viên Viên rời đi, Vương Dũng mới tỏ vẻ xin lỗi nói: “Người anh em, tôi…”

“Được rồi, quan hệ chúng ta như thế nào, tôi còn không hiểu rõ cậu sao? Đừng để ý đến tôi nữa, cậu vào trước đi, lát tôi sẽ vào tìm cậu.”

Dương Chấn cười, đấm nhẹ một đấm vòa lồng ngực Vương Dũng.

Thấy Dương Chấn thật sự không tức giận, sắc mặt Vương Dũng mới tốt hơn đôi chút, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Được, tôi ở trong đợi cậu!”

Nhìn bóng lưng của Vương Dũng, Dương Chấn cảm thấy vô cùng cảm khái.

Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc là do đâu mà khiến một người đàn ông từng sống hết lòng lại trở nên nhu thuận như vậy.

“Có lẽ, là yêu chăng!”

Dương Chấn đột nhiên nghĩ đến bản thân, khổ sở cười một tiếng, lắc lắc đầu.

Bây giờ là chín rưỡi, còn nửa tiếng nữa là hội võ bắt đầu.

“Anh Dương!”

Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên phía sau Dương Chấn.

“Phi Phi, cô cũng đến rồi à!”

Thấy Hàn Phi Phi tràn đầy sức sống thanh xuân, Dương Chấn nở một nụ cười dịu dàng.

Đến cả Hàn Khiếu Thiên giờ đây cũng đã đổi xưng hô với anh, gọi là cậu Dương.

Anh đã từng nói với Hàn Khiếu Thiên rất nhiều lần, không cần cung kính như vậy, nhưng lần nào Hàn Khiếu Thiên cũng đồng ý qua loa rồi vẫn gọi anh một tiếng cậu Dương.

Chỉ có Hàn Phi Phi vẫn giống như trước kia, vẫn rất thân mật với anh.

“Cậu Dương!”

“Cậu Dương!”

Hàn Khiếu Thiên và Hàn Diệp cũng lần lượt lên tiếng, đằng sau bọn họ còn có vài vệ sĩ cơ thể vạm vỡ.

Hội võ hôm nay vốn để quyết ra vương giả của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, nhà họ Hàn là gia tộc mà nhất của Giang Bình, đương nhiên không thể tùy tiện đưa vào người theo được.

Đằng sau Hàn Khiếu Thiên, ngoại trừ Quỷ Nha mà Dương Chấn từng gặp, còn có một người trung niên, mặc một bộ đồ đen bó sát người, sắc mặt lạnh lẽo.

Dương Chấn rõ ràng cảm nhận được một chút hơi thở đáng sợ trên người ông ta.

Người này, rõ ràng là mạnh hơn cường giả hàng đầu Quỷ Nha của nhà họ hàn rất nhiều, chắc là Hàn Khiếu Thiên đã tiêu một số tiền rất lớn đến để đối phó hội võ.

“Cậu Dương, ông Hàn, mọi người đã đến rồi à!”

Lúc này, vài bogs người quen thuộc bước đến.

“Ông Trần!”

Hàn Khiếu Thiên khẽ gật đầu.

Là người của nhà họ Trần ở Châu Thành, đằng sau Trần Hưng Hải cũng có vài người của gia tộc đi theo, còn có cả cao thủ được mời tới.

Hiển nhiên, tuy bọn họ hiểu rõ thực lực mạnh mẽ của Dương Chấn, nhưng vẫn mời đến một số cường giả không lộ danh tiếng.

Hội võ lần này vô cùng quan trọng, bọn họ là những gia tộc hàng đầu của Giang Bình, nếu đến cả việc đưa ra một vài cường thủ cũng không làm được, e là sẽ trở thành trò cười của cả hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.

“Chào cậu Dương, chào mọi người, tôi đến muộn rồi!”

Ngay sau đó, Quan Tôn Sắc cũng đưa người xuất hiện.

Nhất thời, có hàng chục người tụ tập xung quanh Dương Chấn, rất nhiều ánh mắt nhìn qua đều là vẻ kinh ngạc.

Bất kể là Hàn Khiếu Thiên hay Trần Hưng Hải, hoặc là cả Quan Tôn Sắc đều là chủ những gia tộc lớn đứng đầu Giang Bình ngày nay.

Những người có thể đến tham gia hội võ ngày hôm nay không giàu có cũng quyền quý, đương nhiên là nhận ra những ôn lớn Giang Bình này rồi.

Chỉ có điều, khiến bọn họ kinh ngạc là, bao nhiêu nhân vật ghê gớm xuất hiện lại đứng xung quanh một người trẻ tuổi.

“Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Lại được nhiều ông lớn của Giang Bình vây quanh như vậy.”

“Đúng vậy, nhà họ Hàn đứng đầu Giang Bình, nhà họ Trần đứng thứ hai, nhà họ Quan đứng thứ ba, chủ các gia tộc đều đã ở đây cả rồi.”

“Quan trọng là, những ông lớn này đều vô cùng cung kính với thanh niên kia.”

Mọi người không ngừng bàn luận, đều vô cùng hứng thú với việc các ông lớn vây quanh người trẻ tuổi kia.

“Mấy người đúng thật là không biết gì, bây giờ cả Giang Bình, người trẻ tuổi có thể được các ông lớn cung kính như vậy, ngoài Giang Bình vương ra thì còn có thể là ai được nữa?”

“Cái gì? Người trẻ tuổi kia chính là Giang Bình vương? Sao lại trẻ như vậy?”

“Không hổ là Giang Bình vương, ăn mặc chất phác như vậy, quả thực có phong thái của một tông sư!”

Có người đoán được thân phận của Dương Chấn, ban nãy còn vì Dương Chấn ăn mặc chất phác mà bị La Viên Viên xem thường, giờ lại có người nhận thấy, việc ăn mặc chất phác của anh có phong thái của tông sư.

Đây đúng là hiện thực, lúc bạn thất bại, bạn có nói đạo lí gì đi chăng nữa thì cũng không bằng quả rắm.

Lúc bạn huy hoàng, cho dù bạn có thả rắm, thì đó cũng là đạo lí của đời người.

Ngoại trừ nhà họ Hàn, nhà họ Trần và nhà họ Quan, sau đó còn có nhà họ Tô, nhà họ Phùng và các gia tộc khác của Giang Bình lần lượt xuất hiện, ai nấy đều vây xung quanh Dương Chấn.

“Cậu Dương, khí thế lớn thật đó!”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy chế giễu đột nhiên vang lên bên cạnh.

Mọi người xung quanh Dương Chấn đều lần lượt nhìn qua nơi phát ra âm thanh.

“Gia tộc lớn hàng đầu Nam Dương, người nhà họ Chu đến rồi!”

Có người nhận ra Chu Quảng Chí, kinh ngạc hô lên.

Đằng sau Chu Quảng Chí còn có một người trung niên mặc áo choàng xám, đôi mắt không gợn sóng đột nhiên rơi lên người Dương Chấn.

Trong ánh mắt của ông ta hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Cảm giác của Dương Chấn vô cùng nhạy bén, lập tức chú ý đến người trung niên mặc áo choàng xám.

Ngày đó, anh ở nhà họ Chu Nam Dương cũng gặp một người trung niên mặc áo choàng như vậy, hình như người được gọi là Hồng đại sư.

Hơi thở trên cường giả mặc áo choàng xám này rõ ràng mạnh hơn Hồng đại sư không ít.