Chàng Rể Đa Tài

Chương 14




Trước của trung tâm mua sắm.

Thẩm Linh Dao đang đứng chờ bạn, rất nhiều người đàn ông bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của cô. Chỉ vài phút trôi qua, đã có ba người tới xin số làm quen.

Cô mặc áo phông hoa cùng áo khoác trắng tinh, chiếc váy xếp ly làm

nổi bật nên đôi chân thon trắng nõn, khiến đám đàn ông nhìn tới hoa cả mát.

Là bạn thân của Tô Nghênh Hạ, lúc nhìn thấy bạn mình từ xa đang đi

cùng một người đàn ông khiến cô phải kinh ngạc há hốc miệng.

Tô Nghênh Hạ kết hôn đã ba năm, cô mới gặp chú rể trong truyền thuyết một lần hồi đám cưới. Vậy mà hôm nay Tô Nghênh Hạ lại đi ra ngoài cùng anh ta.

Cô nhìn nhầm à?

"Gi mà ngạc nhiên vậy." Tô Nghênh Hạ tới gần, cười hỏi Thẩm Linh Dao

Thẩm Linh Dao kéo Tô Nghênh Hạ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Nghênh Hạ, người này là Hàn Tam Thiên nổi tiếng đó đúng không, minh không nhin nhầm đó chứ?"

Người ở Thiên Vân, dù chưa gặp Hàn Tam Thiên cũng nghe qua tên anh. Bởi vì chuyện ba năm trước vốn đã nổi, Tô Hải Siêu Còn cố ý làm to chuyện khiến đại đa số ở đây đều biết.

"Ừ." Tô Nghênh Hạ gật đầu,

Thấy Tô Nghênh Hạ xác nhận, Thẩm Linh Dao giật mình hơn. Tô Nghênh Hạ nãm đó phải chịu ấm ức kết hôn, cô còn thấy không vui dům. Dù ba năm trôi qua nhưng chuyện này vẫn là trò cười cho mọi người bàn tán.

"Cậu điên rồi à, mang anh ta theo làm gì." Thẩm Linh Dao nói.

Tõ Nghênh Hạ biết mình người bạn thân này lo lắng cho cô, nhưng Hàn Tam Thiên đã là chồng của cô, hơn nữa khi cô đổi diện với cảm xúc của

chính mình, Tô Nghênh Hạ đã biết anh chính thức bước vào cuộc sống của cô rồi.

"Minh không điên, sau này cậu gặp mặt anh ấy nhiều lắm." Tô Nghênh Hạ nói.

"Cậu... Cậu, cậu chấp nhận anh ta?" Thầm Linh Dao hoảng sợ như vừa nghe xong chuyện ma. Thường xuyên gặp mặt, cậu ấy tính đi cùng anh ta ra ngoài sao?

Tô Nghênh Hạ gật đầu: "Mặc dù mình chỉ hơi rung động, nhưng minh

Loading...

sẽ cố gắng."

Thẩm Linh Dao trợn tròn mắt, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Tùy cậu vậy, ai bảo cậu là chị em tốt của mình chứ." Thẩm Linh Dao nói.

Thẩm Linh Dao nhìn sang Hàn Tam Thiên, nhận ra nếu bỏ qua thân phận ở rể, người này cũng không tối, it nhất nhìn khá đẹp trai, có khí chất hơn người, chỉ tiếc danh tiếng của anh ta quá tệ.

Ba người vào trung tâm, hai người con gái bất đầu mở chế độ mua sắm. Dù mua hay không, hai người phải thử từng bộ quần áo của từng cửa hàng ở đây.

Hàn Tam Thiên cực kì kiên nhẫn, dù sao đây là lần đầu anh được đi dạo phố với Tô Nghênh Hạ. Anh thấy cảm giác này rất tốt.

Mỗi lần Thẩm Linh Dao thay bộ quần áo gợi cảm đều cố tình nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cô rất tự tin vào ngoại hình của mình. Lần nào ra ngoài cô cũng là đối tượng mà đám đàn ông ngắm nhìn, cô dám chắc Hàn Tam Thiên cũng không phải trường hợp cả biệt.

Nhưng sau mấy lần thử quần áo, Thẩm Linh Dao lại phát hiện Hàn Tam Thiên chỉ nở nụ cười khi Tô Nghênh Hạ đổi đồ, không nhìn cô lần nào.

Ông anh này bị mù à? Sao không lung lay trước sắc đẹp của cô?

Thẩm Linh Dao không tin có người như vậy, cố ý mặc chiếc váy ôm cực kị hở hang, lộ ra dáng người chữ S hoàn hảo, cổ tình đi tới trước mặt

Hàn Tam Thiên.

"Anh nhìn giúp tôi bộ này, nó có đẹp không?" Thẩm Linh Dao nói.

Hàn Tam Thiên quan sát một chút, dáng người của cô rất đẹp, có trước có sau, muốn cải gi có cái đó, anh nói: "Đẹp."

Nói xong Hàn Tam Thiên lại ngắm Tô Nghênh Hạ, không nhin Thẩm Linh Dao nữa.

Thẩm Linh Dao rất tự tin về khả năng hiểu đàn ông của mình, ảnh mắt

Hàn Tam Thiên nhìn có không hề có ɖu͙ƈ vọng, coi cô như người binh

thường và cô biết anh ta không giả vô làm vậy.

Cho nên Thẩm Linh Dao tin chắc Hàn Tam Thiên chính là kẻ mủ, trong mắt anh không có xấu hay đẹp.

Lúc này, có một đôi nam nữ đi vào cửa hàng, cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ ôm tay gã đàn ông béo ú đeo dây chuyền vàng trêи cổ, phong cách của nhà giàu mới nổi.

Người phụ nữ mới vào không hề thử đồ, chỉ cần bộ quần áo hợp mắt cô ta là cô ta chọn.

"Tôi muốn bộ này." Người phụ nữ lại gần Tô Nghênh Hạ, chọn bộ quần áo mà cô đang chuẩn bị đi thử.

Với những khách hàng hào phóng như vậy, nhân viên đều cung kϊƈɦ

phục vụ, còn Tô Nghênh Hạ đã thử mấy bộ mà không chọn cái nào,

người như thế đám nhân viên không thèm để ý.

"Vàng ạ."

"Sao thế được, bộ này bạn tôi chọn trước." Tô Nghênh Hạ chưa kịp phản ứng, Thẩm Linh Dao đã xù lông lên, chất vấn nhân viên bán hàng.

Người phụ nữ kia kiêu căng nhin Thẩm Linh Dao, khinh bỉ cười: "Tôi đi mua quần áo không bao giờ thử, bởi vì có những kẻ thử đi thử lại một bộ đồ, chẳng biết có bao nhiêu vi khuẩn dính trêи đó."

"Thử đồ để mua là chuyện bình thường, không thử sao biết hợp hay

không." Thẩm Linh Dao nói lại.

"Không hợp?" Người phụ nữ cười: "Không hợp thi vứt đi, đàn bà đi mua sắm, để hưởng thụ cảm giác tiêu tiền. Thực xin lỗi, có nói cô cũng không hiểu đâu."

Thẩm Linh Dao giận sôi máu.

Tô Nghênh Hạ nói: "Tôi mua bộ này."

Người phụ nữ khinh thường nhìn Tô Nghênh Hạ: "Cô hỏi nhân viên đi, cô ta bán cho cô hay là cho tôi?"

Nói xong, người phụ nữ chuyển sang nhân viên bán hàng: "Nếu cô bán cho cô ta, những đồ vừa nãy không cần gói lại u."

Người bản hàng không do dự nói: "Vị này muốn mua trước, phiền chị lựa bộ khác."

"Sao cô lại phân biệt như vậy, cô ta là khách, chúng tôi cũng là khách



đó." Thẩm Linh Dao bực bội.

Người bản hàng khẽ cười nói: "Khách hàng cũng chia nâm bày loại khách, hai người dám mua như vị khách này không?"

Nghe thấy thế, người phụ nữ ăn mặc sexy cười đắc ý: "Đừng tự rước nhục vào thàn, biết đường nhin lại mình đi, mấy người so được với tôi à."

Lúc này người đàn ông đeo dây chuyền vàng tới gần người phụ nữ đó: "Nói nhiều như vậy làm gì, có tiền mới có tất cả. Mấy người có sao? Muốn được người ta coi là thượng đế, biết đường lấy tiền đè người là được."

Sắc mặt Thẩm Linh Dao xanh mét, vừa nhìn đã biết mụ đàn bà này là con giáp thứ mười ba, bị loại người này đạp lên đầu cô chịu sao được, nhưng cô sao đủ lực để so với đám nhà giàu mới nổi này?

Tô Nghênh Hạ tuy là con cháu nhà họ Tô, nhưng gia đình luôn sống cuộc sống của công nhân bình thường, tích góp cũng không nhiều. Có mới lên làm người phụ trách dự án được mấy ngày, nên vẫn trong tình

trạng không có tiền.

"Co..."

Tô Nghênh Hạ chưa nói xong, Hán Tam Thiên đã đứng lên tiếp lời: "Ai mua nhiều thì bản cho người đó sao?"

Lão nhà giàu mới nổi khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Sao, mày muốn chơi cùng tao à?"

Tô Nghênh Hạ vội vã lại gần Hàn Tam Thiên, nhỏ nhẹ nói: "Tam Thiên,

chấp mấy người đó làm gi."

Cô không biết Hàn Tam Thiên bị chập mạch ở đầu, người này có tiền như vậy, anh so sao được.

Hàn Tam Thiên dịu dàng nói với Tô Nghênh Hạ: "Chỉ cần em thích, anh sẽ lấy cho em."

Tô Nghênh Hạ sững người khi nghe giọng điệu kiên quyết của Hàn Tam Thiên. Giống như lúc anh nhắn tin cho cô, lúc anh bảo bà nội sẽ đến tận nhà, cô đều lựa chọn tin anh không điều kiện và lần này cũng vậy.

Thẩm Linh Dao cảm thấy Hàn Tam Thiên không so được với người kia,

cô tới gần nhắc nhở anh: "Anh ra vẻ làm gì, tỉnh so tiền với anh ta thi

bỏ đi."

"Nhóc Con này, tao khuyên mảy nghe lời bạn mình, đừng làm trò hề cho người khác xem." Lão nhà giàu mới nổi nói.

Người phụ nữ kia khá hứng thú với ngoại hinh của Hàn Tam Thiên, nhưng không may, vừa nhìn đã biết anh chàng này là quỷ nghèo, không hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô ta.

"Mấy người không biết đường đuổi đám này ra à? Đứng đây ảnh hưởng tới tâm trạng mua sắm của tôi." Người phụ nữ sexy nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng không muốn mất khách hàng lớn như vậy, chấp nhận xúc phạm ba người Hàn Tam Thiên.

"Mời mấy người rời khỏi nơi này, cửa hàng của chúng tôi không chào đón mấy người." Nhân viên bán hàng nói với Hàn Tam Thiên.

"Tôi sẽ lấy hết đồ trong cửa hàng, nhưng cô phải đuổi hai kẻ chướng mắt này đi." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ bị shock khi nghe thấy vậy, lấy hết! Những thứ này đất tiền như vậy, Hàn Tam Thiên lấy tiền đầu ra mà trả?

"Tam Thiên, anh đừng nông nổi như vậy, anh biết những bộ quần áo này có giá bao nhiêu không?" Tô Nghênh Hạ vội vàng nói.

Thẩm Linh Dao thấy Hàn Tam Thiên điên rồi, anh ra chỉ là kẻ ở rể mà thôi, dù có tiền riêng cũng không có khả năng nhiều như vậy

Lão nhà giàu mới nổi cười lớn: "Được, tôi xem cậu thanh toán. Nếu cậu trả được, tôi sē lần ra khỏi cửa hàng này, được chưa?"

Người đàn bà kia cười tới run cả người, chế giễu nói: "Tôi chưa bao giờ gặp kẻ vừa nghèo vừa sĩ diện, mấy người biết kết cục của sự khoác lác

là gì không?"

Nhân viên bản hàng cũng không tin Hản Tam Thiên, bởi vì cô ta đã gặp nhiều người giàu có, còn người như anh căn bản nhìn qua đã thấy nghèo mạt rệp.

"Chúng tôi vừa tiến hành kiểm kê ngày hôm nay, nếu anh muốn lấy tất cả mặt hàng ở đây, tổng cộng 46.3800 ngàn, chúng tôi sẽ giảm giá cho anh 800 nghìn, được không?" Lời nói của nhân viên bản hàng mang ý trêu tức người khác.

Hàn Tam Thiên nói: "Tất cả danh thu tính cho cô gái này."

Hàn Tam Thiên chỉ người bản hàng khác, là người duy nhất từ lúc đầu tới giờ không thể hiện thái độ khinh thường.

Thấy Hàn Tam Thiên tới quầy thanh toán, Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao sững sở đứng yên tại chỗ. Lão nhà giàu và người phụ thấy Hàn Tam Thiên tự tin như vậy cũng có cảm giác chột dạ.

Anh tính mua hết thật à ?

mẹ kiếp ! thẻ ngân hàng đưa chung lương rồi !