Chàng Rể Phế Vật

Chương 67: Ân nhân cứu mạng!






Bầu không khí trong phòng ngủ chợt trở nên căng thẳng, ánh mắt Trần Xuân Độ thâm thúy sắc bén như một lưỡi dao, trần trụi nhìn chằm chằm vào chuyên gia kia, giống như nhìn thấu tất cả của ông ta.

Chuyên gia run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói như trước: “Ai kiến thức nông cạn, không hiểu lại giả bộ hiểu, thì tôi nói người đó."

"Buông ông ấy ra, chẳng lẽ ông ấy nói sai rồi? Cậu có giấy chứng nhận hành nghề y không?" Bác sĩ ở bên cạnh nói, ông ta là chuyên gia giỏi nhất của thành phố T về tim mạch và mạch máu não, cũng được mời đến đây tham gia hội nghị, nghĩ cách kéo dài thời gian.

"Giấy chứng nhận hành nghề y?" Trần Xuân Độ sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không có."

"Vậy cậu tốt nghiệp ở trường y nào?"Bác sĩ nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, giọng điệu bức ép.

"Tôi không tốt nghiệp từ trường y." Trần Xuân Độ trả lời thản nhiên.

"Giấy chứng nhận hành nghề y cậu không có, cũng không tốt nghiệp trường y, vậy cậu là cái thá gì chứ!" Bác sĩ lớn tiếng trách cứ: “Không lẽ cậu lại là thầy thuốc chân đất trong truyền thuyết?"

"Thì ra là thầy thuốc chân đất, tôi còn tưởng là cao nhân gì chứ... tôi nói mà, tuổi còn trẻ, sao có thể tinh thông y học..."

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người trong trong phòng ngủ nhìn Trần Xuân đều thay đổi, nhiều vài phần trào phúng khinh thường, bọn họ nhìn Trần Xuân Độ, giống như đang nhìn một tên bịp bợm.

"Ông Lê, chúng tôi từ xa mà đến, là tới chữa bệnh, chứ không phải đến so chiêu với một kẻ xảo trá lừa đảo, tuy tôi không chữa khỏi bệnh của ông cụ, nhưng ông cũng không thể dùng người như vậy đến nhục nhã tôi nha?" Chuyên gia bị Trần Xuân Độ bắt lấy giãy giụa đẩy tay Trần Xuân Độ ra, lớn tiếng quát.

"Tuy tôi không giỏi như những chuyên gia ngoại quốc hàng đầu kia, nhưng cũng không phải để người ta tùy tiện khi dễ, nếu các người không thừa nhận những phán đoán y học của chúng tôi, chúng tôi đi là được." Một vị bác sĩ khác nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lùng.


"Các vị đừng đi, ông Lê đây là gấp quá hóa liều, tìm lầm người..." Người trung niên mặc vest liền luống cuống, cười lấy lòng, lập tức quay đầu, lạnh lùng mệnh lệnh cho Trần Xuân Độ: “Nhanh đi ra ngoài đi, không có lệnh của ông Lê và tôi, không được bước vào nơi này nửa bước!"

"Ông xác định?" Nét mặt Trần Xuân Độ thâm trầm, nhìn người đàn ông trung niên ẩn ý.

"Tất nhiên, nhanh cút đi!" Phòng ngủ im lặng, ánh mắt mọi người dừng ở trên người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, trào phúng cực kì! Mà người đàn ông trung niên mặc vest đã không kiềm nổi nữa bắt đầu đuổi người!

Phòng ngủ yên tĩnh không tiếng động, Lê Thần Vũ đứng ở góc nhìn cảnh này, khóe miệng dần nhếch lên, lạnh nhạt ẩn ý.

"Ây, bị người vạch trần, lại tính ở chỗ này không đi? Không hổ là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, da mặt thật quá dày." Cô lớn quái gở cười lạnh nói, bắt đầu đáp trả sắc bén!

"Không phải ai đó nói mình biết y thuật sao? Ngay cả học viện y học cũng không biết, theo bọn bịp bợm giang hồ vài ngày liền dám ra đây giả danh lừa bịp, này cũng quá dối trá." Cô Hai liếc Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ một cái, trắng trợn trào phúng.

Lê Kim Huyên đứng tại chỗ, nghe cô Cả và cô Hai trào phúng đâm chọc, sau cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy, xoay người, túm lấy Trần Xuân Độ, biến mất ở cửa phòng ngủ.

"Đều tại anh, nếu không anh muốn ra mặt, chúng ta sao lại thành trò cười trước mặt nhiều người như vậy?" Ở hành lang Lê Kim Huyên dữ dằn trừng Trần Xuân Độ một cái.

Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng, nói ẩn ý: “Lê tổng giờ muốn về hay sao?"

"Đương nhiên là về, chẳng lẽ còn ở chỗ này để người ta châm chọc?" Lê Kim Huyên lạnh lùng hỏi lại.

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên vừa đi ra khỏi khu nhà cấp cao, liền thấy một chiếc xe có rèm che từ xa chạy đến, chậm rãi dừng ở ven đường.

Cửa xe mở ra, một ông lão hói đầu xuống xe, ông lão mặc bộ đồ tập võ màu trắng, giống như là mới đánh quyền xong thì được người đưa đến đây.

Ông lão mới vừa xuống xe, liền thấy Trần Xuân Độ, đôi mắt híp lại, đi vài bước về hướng Trần Xuân Độ, chần chờ hỏi: “Chàng trai, tôi thấy cậu nhìn rất quen mắt..."

Trần Xuân Độ đi chậm rãi, cười nhẹ: “Ông lão, ông không nhớ rõ tôi?"

Ông lão vỗ đầu, cười ha ha: “Thì ra là cậu a?"

"Hai người quen nhau...?" Lê Kim Huyên ngơ ngác.

"Tất nhiên rồi, mỗi buổi sáng anh đi chợ ở sát bên đều đi ngang qua công viên, thường thấy ông ấy tập võ, liền nói chuyện với ông ấy một chút.“ Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên: “Kim Huyên, em lên xe trước đi, anh nói chuyện với ông ấy chút, anh sẽ lên ngay."

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ và ông ấy một cái, gật gật đầu, đi về phía chiếc Maybach dừng ở xa xa.

"Ông già, ông tới đây làm gì?" Trần Xuân Độ hỏi.

Ông ta giơ tay ra, lấy một tờ giấy ghi phương thuốc ra, nói: “Ở đây có người mắc bệnh nan y, sau khi tôi đến xem bệnh lần trước, vẫn luôn suy nghĩ, trong khoảng thời gian này đã nghĩ ra phương thuốc, liền muốn thử xem kết quả như thế nào."

Trần Xuân Độ nhếch môi, nhìn lướt qua phương thuốc: “Ông già, phương thuốc của ông không có tác dụng."

Ông lão cười cười: “Cậu biết cái gì, đây là phương thuốc cha tôi lưu lại, cậu biết cha tôi là ai không?"


"Ai?" Trần Xuân Độ hứng thú nhìn về phía ông ta.

Trên gương mặt hiền từ của ông lão hiện lên sự tự hào: “Lúc cha tôi còn sống, người khác đều gọi ông ấy là Hoa Đà của thành phố T!"

Trần Xuân Độ hí hứng nhìn ông lão: “Hoa Đà của thành phố T?"

"Đúng vậy, cha tôi học nghệ danh môn, y thuật cao siêu... Diệu thủ hồi xuân, vô số bệnh nan y tới tay ông ấy, thuốc vào bệnh hết... Nhưng ba năm trước ông ấy bất hạnh qua đời.“ Ông lão chậm rãi nói: “Ba năm trước, trước khi ông ấy ra đi ông ấy nói với tôi, hối tiếc duy nhất trong đời ông ấy...Chính là năm đó gặp một người bệnh mắc phải nan y nhưng đó cũng là người duy nhất ông ấy không chữa khỏi, cho nên ông ấy để lại phương thuốc này…"

Nét mặt ông lão u buồn: “Phương thuốc này, theo lời ông ấy nói thì không phải ông ấy tạo ra, mà là được một vị cao nhân chỉ ra lỗi sai sau đó viết ra..."

"Không ngờ, thế giới luôn kỳ diệu như vậy, bệnh nan y giống hệt lại xuất hiện trước mặt tôi.“ Ông lão từ tốn nói: “Đây có thể là số mệnh của tôi, tôi có thể đánh đổi tất cả… Lương y như từ mẫu, tôi phải cứu ông ấy!"

"Ông già, mỗi ngày ông đều ở công viên đánh quyền, không ngờ ông lại là nhà thầy thuốc đó?" Trần Xuân Độ mỉm cười, trêu chọc.

"Đều là chút chuyện cũ, có gì hay để nói đâu." Ông lão khoát tay áo, đi về phía khu nhà cấp cao.

Bỗng, sau lưng ông lão có một tiếng nói, gọi ông ta lại: “Ông già, phương thuốc của ông thiếu một vị thuốc, không có vị thuốc này, phương thuốc của ông vô ích."

Ông lão khựng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, dáng vẻ Trần Xuân Độ bình tĩnh, giống như trần thuật một chuyện bình thường.

Trần Xuân Độ đi đến trước mặt ông lão, nhỏ tiếng nói vài câu, làm cho ông ta giật mình như bị sét đánh, hoàn toàn bị đánh cho ngốc ra tại chỗ!

Lời nói của Trần Xuân Độ, giống như một lời thức tỉnh người trong mộng, làm cho ông ta hiểu ra, hai mắt ông ta phấn khởi, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ tràn ngập sự kính nể!

Chờ tới khi ông lão lấy lại tinh thần, Trần Xuân Độ đã đi đâu không biết.

Ông lão la một tiếng, người run rẩy, kích động chạy tới khu nhà cấp cao.

Ven đường, Trần Xuân Độ đi đến bên cạnh xe Maybach, mở cửa xe đi vào.

Xe Maybach khỏi động động cơ, nổ máy chạy như bay...

"Anh và ông lão kia có quan hệ gì?" Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau, giọng trầm trầm hỏi, mắt đẹp xuyên qua thị kính xe dừng lại trên người Trần Xuân Độ, trong câu hỏi có phần thâm dò.

"Chỉ là bạn bè ngày thường trò chuyện ở công viên thôi.“ Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng, thấy trong mắt Lê Kim Huyên có chút nghi ngờ, vội vàng vỗ ngực cam đoan.

...

Trong khu nhà cấp cao, người hầu cẩn thận bưng chén thuốc Đông y đúc cho ông cụ nằm trên giường, trong phòng ngủ, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, Lê Hồng nghiêm túc nhìn ông cụ, trong mắt không kìm được sự chờ mong.

Đột nhiên, cả người ông cụ run rẩy, bỗng trừng mắt, phun ra một ngụm máu đen!


"Thành công!" Mắt ông lão chợt lóe lên, rất kích động, thân hình run rẩy!

Ông cụ hộc ra mấy ngụm máu bầm, từ bên bờ sống chết thoát được một kiếp!

Ông cụ gian nan vẫy tay, ông ta vậy mà chậm rãi ngồi dậy!

"Ba!" Người đàn ông trung niên mặc âu phục vui tới phát khóc, bệnh của ông cụ, đã tốt hơn trước nhiều rồi!

"Anh, anh làm tôi sợ hết hồn." Lê Hồng thở phào một cái, nhìn ông cụ yếu ớt nhợt nhạt, cười bất đắc dĩ.

"Cám ơn ông, đại ân đại đức, Đường Hạo suốt đời khó quên." Người đàn ông trung niên dứt khoát xoay người, quỳ gối trước mặt ông lão!

"Không, một quỳ này tôi gánh không nổi." Ông lão vội vàng xua tay.

"Mạng của Đường Đức là ông cứu, ông nhận cái lạy là đúng." Lê Hồng nói.

"Cậu đứng lên đi, nói thì dài dòng, cứu mạng ông ấy là người khác." Ông lão nói từ tốn.

"Người khác? Thuốc của ba tôi đều do ông cho, không phải ông, còn có thể là ai đã cứu mạng ba tôi?" Đường Hạo sửng sốt.

"Phương thuốc là tổ truyền của tôi, nhưng là đã có một chỗ thiếu hụt trí mạng, nếu không có cậu ta, thuốc này căn bản không có tác dụng, ba cậu cũng không thể sống sót." Ông lão chậm rãi giải thích: “Cho nên, nếu bàn về ân tình, công lao lớn nhất là của cậu ta, tôi chỉ xem bệnh và chẩn đoán bệnh thôi."

Giọng ông cụ khàn khàn, lộ ra suy yếu, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều: “Ân cứu mạng, Đường Đức ghi nhớ cả đời... chỉ là, không biết cậu ta trong lời ông, đi đâu rồi..."

"Xin hỏi, người đó giờ ở đâu?" Lê Hồng gật đầu, nét mặt cung kính.

"Cậu ta mới đi ra ngoài. “ Lê Hồng chợt nhớ ra: “A, cô gái bên cạnh cậu ta, là cô Lê Kim Huyên."

Xoạt!

Phòng ngủ tĩnh lặng! Vô số ánh mắt, lập tức ngơ ngác!

Mặt Lê Thần Vũ biến sắc, không dám tin!