Chàng Rể Phế Vật

Chương 70: Chinh phục thành phố t!






Lê Hồng nhìn kỹ bóng lưng của Trần Xuân Độ, sâu trong đôi mắt của ông ta chậm rãi dấy lên một tia sắc bén mạnh mẽ.

Cảm giác mà Trần Xuân Độ mang lại cho ông ta rất quen thuộc... nhưng dù cho có làm sao thì ông ta cũng không nhớ ra được.

Trần Xuân Độ ngồi trước mặt Lê Hồng, một luồng khí vô hình bộc phát ra khỏi cơ thể của Lê Hồng, bao phủ lấy Trần Xuân Độ, đè nén anh ta giống như anh ta đang cõng cả một dãy núi sau lưng.

Ánh mắt của Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn thẳng vào Lê Hồng, Lê Hồng ở trong triều đình nắm giữ địa vị cao đã lâu, tự nhiên mà hình thành lực áp chế, nhưng đối Trần Xuân Độ mà nói, dường như điều đó không tồn tại...

“Sao tự nhiên ông lại hỏi cái này?” Trần Xuân Độ cười khẽ.

"Kim Huyên là cháu nội của tôi, mặc dù bởi vì một số điều mà mối quan hệ của tôi với con bé không thân thiết với nhau, nhưng mà tôi coi con bé như con cháu của mình. Tôi không thể cho phép chuyện một người đàn ông có thân phận không rõ ràng xuất hiện bên cạnh nó." Lê Hồng mở miệng nói.

Trần Xuân Độ trầm ngâm suy nghĩ: "Ông nói đúng."

“Cho nên, tuy rằng cậu là do bạn của ta giới thiệu, ta cũng biết thân phận của cậu không bình thường… Nhưng ta vẫn muốn đảm bảo rằng cậu không có ác ý với con bé.” Lê Hồng chậm rãi nói, nhẹ nhàng cầm ấm trà lên rót hai tách trà.

Trần Xuân cười: "Tại sao khi đó ông không nói những lời này với tôi?"

Lê Hồng im lặng, trên thực tế thì khi đó Lê Duy Dương đã nhờ Lê Hồng tuyển mộ những người đàn ông ưu tú để làm con rể nhà họ Lê... Sau đó, một người bạn trong Triều đình của Lê Hồng đã giới thiệu Trần Xuân Độ, một lính đánh thuê từ nước ngoài trở về, lúc đó ông ta cũng không nghĩ gì nhiều đã đồng ý.

Nhưng ai mà biết được rằng mục đích của Lê Duy Dương và Lê Kim Huyên hóa ra là vì hôn ước với Lê Thần Vũ... hơn nữa sau khi Lê Kim Huyên kết hôn, Lê Hồng đã cử người điều tra lai lịch của Trần Xuân Độ, kết quả... không thu được một chút thông tin nào!


Lê Hồng phái đi đội thám tử giỏi nhất, ngoài ra Lê Hồng còn có mạng lưới quan hệ rất rộng, thậm chí có thể tìm thấy một con ruồi ở nơi nó nở ra.

Thế mà bây giờ, những chuyện của Trần Xuân Độ trong quá khứ, bất kỳ thông tin nào cũng đều trống rỗng!

Không có quá khứ, không có tương lai, giống như thể Trần Xuân Độ vốn dĩ không tồn tại trên thế giới này... Không có bằng chứng chứng minh sự tồn tại của anh.

Lê Hồng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, từ lúc đó trở đi, thân phận của Trần Xuân Độ trở nên mở hồ khó hiểu.

"Theo ta được biết, với bản lĩnh của anh, nếu muốn tấn công cháu gái của ta thì anh không cần phải đợi ba tháng... Tuy nhiên, ta vẫn không biết tại sao anh lại hạ mình đến ở bên cạnh cháu gái ta không rời nửa bước..." Lê Hồng nói, ông ta không biết gì về Trần Xuân Độ… nhưng ông ta cảm thấy người bạn đó của mình sẽ không làm hại mình.

“Ông có biết vụ ám sát đã diễn ra ở lối vào của tòa cao ốc Lê Thị cách đây một thời gian không?” Trần Xuân Độ nói bằng một giọng trầm.

“Ta biết.” Lê Hồng gật đầu: “Cần ta sai người đi điều tra không?”

“Không cần.” Trần Xuân Độ lắc đầu, anh đã phái người đi điều tra từ lâu rồi, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là manh mối tên đầu sỏ đến từ Yến Kinh… Kêu Lê Hồng tìm thì càng không thể tìm ra.

"Có rất nhiều người muốn giết cháu gái của ông, vụ ám sát đó... chỉ là một trong số đó." Trần Xuân Độ trầm giọng nói.

Lê Hồng thoáng chốc giật mình, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ trở nên sắc bén: "Tại sao?"

“Bến cảng và sân bay của tập đoàn Lê Thị, ông hiểu không?” Trần Xuân Độ đứng dậy, nhìn thấy Lê Hồng đang chìm trong suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Cháu gái ông đang bị nguy hiểm bao vây bốn phía, ngay cả một số lực lượng ở nước ngoài cũng đã rục rịch ngóc đầu di chuyển. những điều này, không ai nói cho ông biết sao?"

“Tôi là ai không quan trọng... Điều quan trọng là hiện tại cháu gái ông đang gặp nguy hiểm.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, vừa nói vừa xoay người đi về phía cửa.

"Chờ một chút." Lê Hồng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: "Nếu như Kim Huyên bình an không có chuyện gì, Lê Hồng ta nhất định sẽ hậu tạ.”

Trần Xuân Độ bước đi, vừa cười vừa nói: "Không cần, tôi chỉ tới để trả ân tình."

Giọng nói vừa dứt, Lê Hồng ngay lập tức liếc mắt sang, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Xuân Độ, ánh mắt ông ta thâm thúy vô cùng.

"Ân tình..." Lê Hồng cau mày suy nghĩ, nhưng không thể nhớ được Trần Xuân Độ đã nợ ông ta ân tình gì.

Ánh mắt Lê Hồng dừng ở lưng Trần Xuân Độ, đột nhiên, đường nét quen thuộc khiến ký ức của Lê Hồng đảo ngược nhớ về mấy năm trước.

Cơ thể Lê Hồng run lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, ông ta tựa như đang hồi tưởng điều gì, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ cũng trở nên cực kỳ kinh ngạc.

"Làm sao có thể... quá giống... làm sao lại có thể giống như vậy..." Cánh tay cầm tách trà của Lê Hồng run lên, ông ta đột nhiên nghĩ đến một người, hai bóng lưng bọn họ cực kỳ giống nhau!

Người đó là một huyền thoại trước đây chưa từng có, đã khiến cả thế giới ngầm phương Tây ở nước ngoài phải run sợ.

Anh ta đã khiến những người đứng đầu các quốc gia và vô số quân phiệt quốc tế phải khiếp sợ.

Trong một lần tình cờ năm đó, Lê Hồng đã vô tình kết giao, điều này để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng ông ta.


Nhưng người trước mặt lại là người ở rể nhà họ Lê, anh khác xa với con người có bộ dáng đáng sợ của con người thủ đoạn cao ngất trời kia.

Không ai có thể kết nối hai con người này lại với nhau, chênh lệch giữa hai người bọn họ quá lớn.

Khi Lê Hồng nhìn lại thì bóng dáng của Trần Xuân Độ đã biến mất không biết đã đi về hướng nào.

Lê Hồng hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra một hơi dài, cố gắng bình tĩnh lại.

Nhất định là bản thân ông ta đã hoa mắt rồi, cái cá tính của con người vĩ đại kia, hiên ngang trong đời, làm sao có thể tình nguyện hạ mình xuống như thế... Là do đôi mắt già nua của ông ta đã mờ đi, ông đã tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của người đó, vốn dĩ không phải cùng một người.

Lê Kim Huyên dù giỏi đến đâu cũng chỉ được người khác ngưỡng mộ tung hô ở thành phố T nhỏ bé, mà người đó là cả một huyền thoại nước ngoài.

Khi Lê Hồng phản ứng lại thì ông ta toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sũng.

Trái tim Lê Hồng run lên, ông ta ở Triều đình nhiều năm, từng thấy qua vô số chuyện lớn, vốn từ lâu đã tu dưỡng được cho mình tâm lý bình tĩnh, thế mà vừa rồi ông ta lại căng thẳng như vậy.

Không bao lâu sau khi Trần Xuân Độ bước ra khỏi phòng họp, cô cả với cô hai liền chạy vào hỏi Lê Hồng: "Ba, vừa rồi ba nói chuyện gì với cậu ta vậy? Thật là bí ẩn..."

“Ta chỉ hỏi đơn thuốc cậu ấy viết đến từ đâu.” Lê Hồng nhẹ giọng nói, không nói ra sự thật.

“Cậu ta giải thích thế nào?” Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh như băng.

“Vẫn như cũ, cậu ta nói là do một ông bác sĩ già nói cho cậu ta biết.” Lê Hồng gật gật đầu.

“Hừ, con nói rồi mà, cậu ta thì biết cái gì về y học, lần này mèo mù vớ được cá rán, để cho cậu ta nắm bắt cơ hội.” Cô cả hừ lạnh một tiếng.

“Người ngu ngốc có phúc khí của người ngốc, anh ta cũng may mắn đấy, nhưng lần sau, vận may tự nhiên sẽ không tốt như vậy nữa đâu.” Cô hai nói: "Đường Đức còn chưa cảm ơn cậu ta, đến lúc đó, anh ta tự nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, một người không biết gì lại cứ tỏ vẻ giỏi giang, Đường Đức nhất định sẽ ghê tởm anh ta.”

Đột nhiên, vang lên âm thanh giày cao gót sắc bén từ ngoài phòng họp đi vào, sau đó, một bóng người cao gầy xuất hiện ở trước cửa phòng họp, khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết, cộng với bộ đồng phục và chiếc váy ngắn quyến rũ, người này không phải ai khác, chính là thư ký Lâm Trinh Tuyết!

“Lê tổng nói tôi đưa mọi người đi tham quan trong công ty, nếu như các vị cần thì đi theo tôi.” Lâm Trinh Tuyết cười ngọt ngào, đỉnh núi cao xinh đẹp nhấp nhô theo hơi thở của cô ta.

"Đương nhiên cần phải như vậy. Dù sao mấy ngày nữa Thần Vũ phụ trách Lê Thị, tốt hơn hết là nên làm quen trước." Cô cả cười nói, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp hài lòng với thư kí Lâm.

Phụ trách... Lê Thị? Lâm Trinh Tuyết không hiểu, đây có phải là những lời một người thân của Lê tổng nên nói không?

“Xem một chút cũng tốt.” Lê Thần Vũ gật đầu, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, anh ta bước ra, bước đi như rồng như hổ, khí thế như muốn áp chế tất cả mọi thứ.

Là con trai của ông cụ Lê, sự kiêu ngạo tự phát của anh ấy vào lúc này như đang nở rộ!

Anh ta, sinh ra là một bậc vương giả, đến thành phố T để điều khiển Lê Thị, chiếm các bến cảng và sân bay ở Thành phố T!

Anh ta vốn là muốn lấy Lê Kim Huyên, sau đó sẽ nắm được Lê Thị thông qua Lê Kim Huyên... Nhưng không ngờ Lê Kim Huyên lại không biết điều mà từ chối nhận lời đề nghị của anh ta. Sau đó anh ta chỉ có thể từng bước tường bước chinh phục Lê Kim Huyên, sau đó chinh phục Thành phố T!


Khi Trần Xuân Độ đẩy cửa phòng làm việc đi vào thì liền nhìn thấy Lê Kim Huyên đang ngồi trong văn phòng chủ tịch, lạnh lùng nhìn anh.

Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, sau đó có chút chột dạ, cười tủm tỉm nói: "Lê tổng, em có chuyện tìm anh sao?"

“Ngồi đi.” Hai tay Lê Kim Huyên khoang trước ngực, từ đôi mắt đẹp dấy lên một tia lạnh lẽo.

Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống ghế sô pha, Lê Kim Huyên lạnh lùng hỏi: "Anh rốt cuộc có hiểu về y học không?"

“Anh... biết một chút.” Trần Xuân Độ nở nụ cười lấy lòng.

“Căn bệnh mà nhiều chuyên gia y học như thế cũng không khám ra, vậy mà anh chỉ cần tùy tiện viết ra đơn thuốc là đã chữa khỏi bệnh cho Đường Đức, chỉ biết một chút là có thể giỏi như vậy sao?” Lê Kim Huyên lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên mỉa mai.

"Khi anh đang chơi cờ với một người bác sĩ già trong công viên, ông ta gặp một bệnh nhân, anh nhìn vào đơn thuốc ông ấy viết, ông ấy nói rằng đơn thuốc đó được truyền lại từ tổ tiên... Trí nhớ anh rất tốt, vẫn nhớ đơn thuốc đó nên đã viết ra." Trần Xuân Độ giải thích.

“Cũng may là anh may mắn, nếu người đó bị anh giết chết, nhà họ Lê sẽ tan thành mây khói mất thôi!” Lê Kim Huyên lười truy cứu, cô thở phào một hơi, dường như trong lòng vô cùng lo sợ.

“Người đó, lai lịch của ông ta rất lớn sao?” Trần Xuân Độ đưa ra vẻ mặt không hiểu, nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên, anh không thể tưởng được thân phận của ông ta đâu.” Lê Kim Huyên bày ra vẻ mặt kiêng dè: “Cũng may là anh cứu được ông ta, không có làm ông ta bị thương.”

“Điều đó có phải rất tốt để em cải thiện địa vị của em trong nhà họ Lê không?” Trần Xuân Độ hỏi.

Lê Kim Huyên gật đầu, đột nhiên có phản ứng gì đó, nhìn Trần Xuân Độ: "Ý của anh là gì?"

“Không có ý gì, anh chỉ muốn giúp em có được địa vị trong nhà họ Lê, có danh dự, có tôn nghiêm, không còn bị sỉ nhục, chế giễu.” vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc, khiến khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút thất thần.

Khoảnh khắc đó, ngay cả Lê Kim huyên cũng không để ý, trái tim cô run lên kịch liệt, lần đầu tiên lời nói của Trần Xuân Độ khiến cô cảm động.

Ngay cả khóe mắt cô cũng có chút ẩm ướt.

Trong cuộc đời của cô, Trần Xuân Độ là người đầu tiên sẵn sàng giúp đỡ cô như thế, nhà họ Lê đã áp bức cô và Lê Duy Dương hơn 20 năm... Chưa từng có ai đứng ra nói điều gì giúp cô và Lê Duy Dương.

Nhưng bây giờ, có một người ở rể không một ai coi trọng, thế mà lại tiến về phía trước chiến đấu vì cô!