Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2089




Bùi Nguyên Minh vừa ra lệnh xong, Trương Vệ Kiệt ở chóp đỉnh của tòa nhà bảy tâng kia đột nhiên biến sắc.

Dường như là theo bản năng, sắc mặt anh ta bỗng nhiên biến đổi, rồi sau đó chợt nhào vê một bên, đồng thời mở miệng lớn tiếng hô: “Mau rút lui!”

“Ầm!”

Không đợi đám lính đánh thuê mà anh ta dẫn theo kịp có phản ứng lại. Tầng dưới cùng của tòa nhà bảy tầng đột nhiên nổ tung, một chuỗi bom mìn dường như được kích hoạt trong cùng một lúc.

Ánh lửa chói mắt, đá vụn dày đặc không trung, khí bụi khổng lồ bay tán loạn khắp bốn phương tám hướng.

Không chút nghi ngờ nào, trước khi nhóm Trương Vệ Kiệt tới, chỗ này đã bị người ta động tay động chân.

Mặc dù anh ta mang theo không ít lính đánh thuê tới, nhưng giờ phút này cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Trong nháy mắt bị giết sạch!

Tất cả bố trí của anh ta ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, trong nháy mắt đều bị phá giải dễ như bỡn vậy.

Trương Vệ Kiện nhảy xuống biển bị xung chấn đánh một cái, thân hình bắn ra, toàn thân nám đen, hồi lâu sau, anh ta mới “tõm” một tiếng rớt xuống biến.

Cũng chỉ trong nháy mắt, phần còn lại của cánh tay bị chặt của Trương Vệ Kiệt cũng chẳng còn, hơn nữa cổ họng còn thấy ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun mạnh ra.

Có điều, Trương Vệ Kiệt cũng coi là một nhân vật gì và này nọ, giờ phút này anh ta cố nén cảm giác muốn hôn mê bất tỉnh, cố nén không cho cảnh vật trước mắt biến thành màu đen hàng loạt, ra sức đạp nước nhắm vào phía bờ biển.

Mà vào lúc này, trên chiếc du thuyên cách tòa nhà bảy tầng đó không xa, có một cô gái mặc đồ đen từ đầu đến chân, không thể nhìn rõ được mặt mũi đi ra.

Tay cô ta cầm một khẩu súng bản lén. Lúc này, tùy ý bóp cò, tựa như chỉ một phát súng nổ ra.

“Đoàng!”

Mười mấy tên lính đánh thuê không bị bom nổ chết mà bị hất ngã bể đầu dưới đất, chết mà không thể siêu sinh.

Trừ cái này ra, còn có mấy người mai phục ở chung quanh, giờ phút này còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bắn chết trong sân.

“Khốn kiếp!”

Trương Vệ Kiệt nhìn một màn này, chỉ cảm thấy lòng mình cũng đang rỉ máu.

Anh ta thậm chí thấy mình bị Trâm Chí Đạt giâm ở lòng bàn chân, tát cho một cái choáng váng.

“Cô là ai?”

“Cô là ai hả?”

Dốc hết toàn lực mới lên được tới bờ, giờ phút này Trương Vệ Kiệt có chút loạng choạng, cuồng nộ quát.

Bố trí của anh ta tự nhận là tuyệt diệu, nhưng không ngờ lại dễ dàng bị hạ gục như vậy! Thế thì nói sao mà anh ta không muốn nổi điên lên cho được? Làm sao không sụp đổ cho cam?

“Người nhận tiền làm việc.”

Cô gái hơi nghiêng đầu, dường như đang cười, trong nháy mắt kế tiếp, khẩu súng bắn tỉa trong tay cô ta nhấc lên, nhắm ngay thẳng vào đầu của Trương Vệ Kiệt.

“Đoàng!”

Dường như trong phút chốc cô gái bóp cò, trong một chiếc du thuyền khác đột nhiên có bóng người mặc đồ trắng vọt ra, trong tay cô ta cầm một cây phi đao, bấy giờ nhấc tay lên một cái, phóng phi đao ra.

“Keng.”

Phi đao cùng viên đạn đụng vào nhau, đông thời rơi xuống đất.

Thần sắc của cô gái mặc đồ đen khẽ biến, rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Vân Ngọc Hạ?”

Người nữ sát thủ mặc đồ tráng đối diện, cũng là Vân Ngọc Hạ lạnh giọng nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Có nghe qua Nam Cung Ngọc có tài bản súng như thần, bây giờ được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền”

Hiển nhiên cô gái mặc quần áo đen này, chính là hạng thứ ba bảng sát thủ Nam Cung Ngọc.

Hai nữ sát thủ đứng đầu bảng trong bảng sát thủ mắt đối mät, mặt đối mặt, trong nháy mắt kế tiếp, Nam Cung Ngọc lao về phía trước, tay phải nhấc lên, súng băn tỉa lại nổ ra một viên đạn.

Thân hình Vân Ngọc Hạ chợt lóe, thối lui vê hướng phía sau, thân hình nhanh nhẹn đáp xuống bên bờ biển, đồng thời tay phải bà ta hất một cái, lại thêm mấy mũi phi đao kẹp ở kẽ ngón tay, tầm mắt lãnh đạm rơi vào trên người Nam Cung Ngọc.

Khóe miệng của Nam Cung Ngọc cong lên thành một nụ cười đẹp mắt, trong nháy mắt kế tiếp, tay phải cô ta hất một cái, một quả cầu thép lớn bằng quả trứng gà bay ra.