Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2104




Thấy Triệu Thanh Hạm nói thế, Sở Tuấn Hiên hơi sửng sốt một chút, sau đó anh ta có chút thấp thỏm nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Nhưng ở trong suy nghĩ của Triệu Thanh Hạm và đám hotgirl mạng kia, lúc này, Sở Tuấn Hiên đã bị mấy câu nói của Triệu Thanh Hạm làm cho sợ hãi.

Giờ phút này đây, Triệu Thanh Hạm giống như đã tìm được sự tự tin của mình, cô ta tiếp tục tiến lên: “Anh Sở, mặc dù tôi biết anh cũng là một nhân vật lớn, nhưng nếu anh đã đắc tội tới anh Biên, vậy anh nhanh xin lỗi đi, sau đó quỳ xuống tự tát cho mình vài cái.”

“Nếu không, lỡ như anh Biên không thèm quan tâm mà ra tay, anh sẽ chết rất khó coi đấy!”

Nghe cô ta nói thế, không đợi Sở Tuấn Hiên kịp phản ứng, sắc mặt của Biên Bất Phụ đã âm trầm hơn: “Cô Triệu nói không sai, nếu như không phải vì mặt mũi của nhà họ Trầm khiến tôi không muốn gây chuyện ở chỗ này, cậu cho rằng mấy cái tát kia của cậu, chẳng lẽ tôi còn không tránh được à!”

“Anh Sở, nể mặt phân hội trưởng của các người, chuyện hôm nay tôi sẽ không so đo với cậu nữa, nhưng mong các người đừng không biết điều như vậy nữa!”

Tuy lúc này hai má của Biên Bất Phụ đã sưng đỏ, nhưng anh ta vẫn giả vờ thản nhiên như cũ.

Sắc mặt của Sở Tuấn Hiên trở nên hơi kỳ lạ, theo bản năng nhìn Biên Bất Phụ vài lần rồi nói: “Anh không biết thân phận của anh Bùi sao?”

“Thân phận của Bùi Nguyên Minh ư? Cậu ta thì có thân phận gì chứ?”

Biên Bất Phụ lạnh lùng đáp.

“Nếu như cậu ta mà có thân phận gì đó, vậy hôm đó tại Bách Lạc Môn, lúc đối mặt với người của Đảo Quốc còn cần tôi bảo vệ ư?”

“Anh bảo vệ anh Bùi sao, anh đang ngồi đây nói giốn hả?”

Đúng lúc đó, mấy người của Đảo Quốc đi tới, người dẫn đầu chính là Taro Nakano.

Anh ta đang mặc bộ quần áo và trang sức truyền thống của Đảo Quốc, vẻ mặt khiêm nhường, đã sớm không còn dáng vẻ coi trời bằng vung như trước nữa.

Anh ta cất bước đi tới trước mặt mọi người, sau đó cúi người chín mươi độ về phía Bùi Nguyên Minh.

Tiếp theo mới chăm chú nhìn Biên Bất Phụ, lạnh lùng nói: “Ngày đó ở Bách Lạc Môn, sở dĩ tôi không tìm các người gây phiền phức không phải là vì cho Biên Bất Phụ anh mặt mũi, cũng không phải bị cái hư danh vua tán thủ Đại Hạ này dọa sợi”

“Mà là tôi kính trọng cậu Bùi, không muốn quấy rầy cậu ấy đang vui vẻ, cho nên mới tự mình rời khỏi đó thôi”

“Còn Biên Bất Phụ anh là cái thá gì chứ? Anh cảm thấy mình đứng trước tôi có mặt mũi gì không?”

Taro Nakano hoàn toàn không cho Biên Bất Phụ chút thể diện nào, chẳng qua giờ phút này lại không ai cảm thấy anh ta kiêu ngạo hết.

Dù sao anh ta mới là đệ nhất kiếm của Kashima Shinto Ryu đạo quán thủ đô, năm đó khi Long Môn lựa chọn võ đạo quán, anh ta đã thắng nửa chiêu.

Mặc dù những người có mặt ở đây rất không thích người của Đảo Quốc, nhưng vấn đề là, năng lực của người ta rành rành ra đó, bạn không thể không tôn trọng được.

Đối với Taro Nakano mà nói, hiện tại anh ta cũng xem như người năm vùng của Bùi Nguyên Minh ở Kashima Shinto Ryu.

Trường hợp có thể xuất lực như hôm nay, đương nhiên anh ta cũng muốn dốc sức thể hiện rồi.

Dù sao anh ta cũng là chó săn của Bùi Nguyên Minh.

Mấy câu nói của Taro Nakano trực tiếp khiến cho mọi người trong hội trường xôn xao, cũng làm cho sắc mặt của Biên Bất Phụ khó coi đến mức thay đổi liên tục.

Thậm chí Triệu Thanh Hạm và đám hotgirl mạng kia cũng không ngờ vụ tranh chấp ngày đó ở Bách Lạc Môn lại là vì cho Bùi Nguyên Minh thể diện.

Chứ không phải là vì sự bình tĩnh kiêu ngạo của Biên Bất Phụ đã trấn áp toàn trường như trong tưởng tượng.

Triệu Thanh Hạm theo bản năng nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cô ta không thể tin được: “Làm sao có thể như vậy được chứ?”

Trong suy nghĩ của cô ta, Bùi Nguyên Minh chính là một tên nhà quê, dựa vào nhà mình mới có thể miễn cưỡng đặt chân được ở thủ đô.

Lấy được biệt thự là do may mắn.

Còn việc làm kia cũng là do mình kiếm cho.

Vậy mà người nghèo xơ xác như anh lại có thể trấn áp được người của Đảo Quốc? Anh có năng lực này sao? Sắc mặt của Biên Bất Phụ liên tục thay đổi, một lát sau anh ta mới cười lạnh nói: “Hay cho một Bùi Nguyên Minh, vì muốn tôi mất hết mặt mũi, muốn làm giảm danh tiếng vua tán thủ Đại Hạ kia của tôi, cậu lại dám hợp tác với người Đảo Quốc”

“Cậu đang bán nước đấy!”